“A? Chính là……”
“Không có chính là gì hết, đi thôi.”
Thú nhân không giải thích gì ôm lấy bả vai tiểu hùng kéo cậu ra ngoài. Trái lại, An cùng Lạc Khắc tự giác hơn, từ lúc Aggreko trừng mắt bọn họ đã lặng lẽ lui ra ngoài.
“Arthur!” An gọi thú nhân đang định rời đi, âm thanh có chút bối rối.
Arthur dừng lại, thiêu mi nhìn về phía An đang lúng túng, cùng thú nhân cao lớn phía sau cậu: “Lạc Khắc, ngươi tới phía nam bao giờ thế?”
“Mới tới không lâu.” Đối phương thản nhiên trả lời, thấy bộ dáng châm chọc của Arthur, hơi nhếch khóe miệng.
“A! Ngươi là bà con của An sao?” Tiểu hùng nhịn không được chỉ vào thú nhân kêu to: “Đôi mắt hai người giống hệt nhau, ngươi, các ngươi–”
Arthur kéo tay Panda, chỉ vào người ta mà rống to không phải hành vi lịch sự. Hắn giương mắt nhìn về phía An, ánh mắt chớp động quang mang tính kế. An đương nhiên hiểu được ý đối phương, cái tên Arthur này căn bản sẽ không giúp cậu khơi khơi như vậy. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không cậu tuyệt đối không xin Arthur giúp!
“An là thúc thúc của ta.” Tư thế Lạc Khắc không hề thay đổi, bàn tay to như đang công khai chủ quyền quấn chặt lấy thắt lưng An. Hắn nhìn tiểu hùng, ngạo nghễ hất cằm: “Nhóc con, có vấn đề gì sao?”
“Không, không……” Panda liên tục lắc đầu, tựa hồ có chút e ngại Lạc Khắc. Cậu bối rối liếc mắt nhìn An một cái, nhịn không được kéo tay Arthur.
Ngay cả tiểu hùng luôn ngây ngốc cũng cảm nhận được không khí giữa An cùng Lạc Khắc có chút không thích hợp.
“Lạc Khắc, ngươi còn chưa gặp Mục Pháp Sa đi.” Arthur cười sờ sờ đầu Panda, ý bảo cậu không cần sợ.
Thú nhân không nói gì, thân hình cao lớn cứng ngắc một lát, sắc mặt thoáng trầm mặc.
“Nếu không có gì thì ở lại bộ lạc vài ngày đi.” Arthur không nhìn sắc mặt đã tái mét của Lạc Khắc, hắn cười tủm tỉm xoa vành tai tròn xoa của Panda, không nhanh không chậm nói: “Mục Pháp Sa không lâu nữa sẽ quay lại bộ lạc, thấy ngươi nhất định rất cao hứng.”
“…….đã biết.” Một lúc lâu sau hắn mới trả lời, ánh mắt chuyên chú nhìn An.
Cuối cùng hắn thở dài một hơi, buông lỏng tay. Có được tự do, An lập tức vọt ra sau lưng Arthur. Cậu cúi đầu không nói tiếng nào, hai tay siết chặt cánh tay Panda, không hề phát hiện đáy mắt Lạc Khắc vừa lóe lên bi thương.
“Lần này ngươi về định ở bộ lạc hay bên ngoài, có cần ta an bài chỗ không.” Arthur đứng ra giải hòa.
“Không cần, ngươi biết thói quen của ta.”
Lạc Khắc không nói thêm gì, nhìn An thật lâu sau đó xoay người sải bước li khai bộ lạc.
“Arthur…… người kia, hắn không phải đang tức giận?” Tiểu hùng vỗ vỗ ngực, sợ hãi khí thế bức người phát ra từ người Lạc Khắc. Bất quá biểu tình cuối cùng của người nọ thoạt nhìn có chút thương cảm.
“An……….”
“Cái gì cũng đừng hỏi.” An vô lực lắc đầu với Panda, cậu quay đầu muốn nhìn Arthur, âm thanh có chút chật vật: “Thực xin lỗi, ta mệt, về nghỉ trước. Cơ thể Trúc Tử không còn vấn đề gì, ta muốn im lặng một chút, nếu không có chuyện quan trọng… đừng tới quấy rầy ta.”
“Ta biết.” Arthur gật đầu.
Nhưng thật ra, Panda nhìn theo bóng lưng cô độc dần đi xa của An, rất muốn mở miệng nói gì đó.
“Arthur, An có việc gì không, sắc mặt cậu ta…. thoạt nhìn không tốt lắm.”
“Chuyện của cậu ta không ai giúp được.” Arthur lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đó là khúc mắc của An, nếu không phải tự cậu ta thông suốt, người khác có nói gì cũng vô dụng. Lạc Khắc đã cho cậu ta quá nhiều kiên nhẫn cùng tôn trọng.”
“Ngươi nói–” Tiểu hùng đột nhiên trợn mắt: “Ngươi nói Lạc Khắc thích An? Nhưng bọn họ, không phải…….”
“Đúng vậy, chính là như ngươi nghĩ, tên Lạc Khắc kia, tới bây giờ vẫn không xem An là trưởng bối của mình. Từ ngày đó, ánh mắt hắn nhìn An hoàn toàn thay đổi.”
“Chính là…… chính là cha mẹ An nghĩ sao? Còn có cha mẹ Lạc Khắc…. tộc nhân nghĩ thế nào?” Panda cảm thấy đầu mình thực loạn, trong bộ lạc không phải không có họ hàng kết thành bầu bạn, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất quái dị. Tộc trưởng luôn chăm sóc cậu, Panda luôn xem là trưởng bối mà đối xử. Nếu một ngày nào đó cậu và tộc trưởng….. trường hợp đáng sợ này, Panda quả thực không dám tưởng tượng! Vì thế cậu đoán An nhất định cũng có tâm tình như vậy–đứa cháu mình vẫn luôn dốc lòng yêu thương, đột nhiên có một ngày yêu mình, ai cũng không thể chấp nhận đi.
Nghĩ như vậy tiểu hùng càng đồng tình với an hơn. Nhưng hiển nhiên cậu đã hiểu nhầm vị trí của An và Lạc Khắc. Bọn họ, càng đơn thuần như quan hệ của giống đực và giống cái hơn. Lạc Khắc là giống đực xuất sắc, hắn một mực im lặng cố gắng nỗ lực, tựa như một vị thần hộ mệnh bên cạnh An…….
“Ai, An thật đáng thương.” Nghĩ tới nghĩ lui, tiểu hùng cho ra kết luận như vậy. Không biết có cách nào để giúp An không?
“Phải không, ta lại thấy Lạc Khắc so ra đáng thương hơn.” Arthur nhún vai, một lần nữa thấy mình chọn Panda là chính xác. Thực may mắn, nếu tiểu hùng thông minh như An, sẽ không cố kị vấn đề nhàm chán này; về phương diện khác, tiểu hùng của hắn vừa hiền lành lại đáng yêu, nhất là ánh mắt to tròn, mờ mịt nhìn mình, làm người ta hận không thể cắn một ngụm nuốt vào bụng!
“Arthur, ngươi đói bụng chưa?” Nghĩ nghĩ, tiểu hùng mở to mắt, vẻ mặt vô tội nhìn về phía thú nhân.
Arthur khẩn cấp gật đầu, tham lam nhìn Panda, ánh mắt kia hệt như một người bị bỏ đói suốt 3 ngày vừa nhìn thấy thực vật thơm ngon nhảy ra trước mắt, hận không thể lập tức nhào tới mà hưởng dụng.
Tiểu hùng thấy tình thế không ổn, nuốt nước miếng, lập tức muốn chạy. Nhưng phản ứng của cậu sao nhanh bằng tốc độ của Arthur. Chỉ thấy thú nhân duỗi tay, móc chân một cái, tiểu hùng ngây thơ liền rơi vào miệng hổ.
“Không cần! Không cần!” Panda thực lo lắng, vừa vội kêu lên, vừa chật vật đẩy gương mặt đang áp tới của thú nhân. Arthur thích thú, trêu chọc tiểu hùng tới quên cả trời đất. Hắn sờ bên này một chút, bóp bên kia một chút, làm tiểu hùng gào to không thôi, tay thủ phía trước lại không giữ được mặt sau, giữ phía sau lại mất phía trước.
“Hắc hắc, hùng hùng ngoan~~để ta hôn một cái.”
Mắt thấy gương mặt gian xảo như kẻ trộm của thú nhân sáp tới, Panda dùng sức mím môi, bi phẫn đến mức có thể viết ra một quyền sử huyết lệ.
“Không thể im lặng một chút à–!” Cùng với tiếng rống tức giận của thú nhân, cửa gỗ ‘ầm’ một phát văng ra khỏi nhà gỗ, chuẩn xác nện lên lưng Arthur.
Aggreko siết chặt nắm tay, đôi mắt sắp phun ra lửa chăm chăm nhìn người anh trai song sinh của mình– anh vất vả lắm mới có chút tiến triển với Trúc Tử, tên chết tiệt này cố tình quấy rối ngoài cửa! Trúc Tử khóc một hồi bắt đầu tự lẩm bẩm, anh nói gì cũng không chịu nghe, cứ một mực chôn mình trong chăn. Thanh âm vừa lớn một chút tiểu thanh xà lại dùng đôi mắt vừa buồn bả vừa phẫn nộ làm người ta vừa đau vừa vội.
Aggreko nghĩ không cứng được thì mềm; không ngờ mới chạm Trúc Tử một chút, răng nanh sắc nhọn của đối phương không chút báo động đã ập tới! Thật vất vả, sau khi bị cạp vài cái cộng thêm vài nắm tay bị chà đạp, Aggreko rốt cuộc cũng ôm được Trúc Tử, suýt chút nữa anh đã nhảy lên mà hô to! Ngay lúc này Arthur cùng Panda cứ ‘hừ hừ a a’, rên la một hồi mọi việc trong này lại trở về điểm bắt đầu!
Anh X!