Hắn giống hệt một chiếc bóng, chỉ cần nơi Selair xuất hiện sẽ có sự tồn tại của hắn.
Dần dà tộc nhân cũng quen với sự tồn tại của Đề Khắc Tư, lo lắng đề phòng ban đầu cũng từ từ tập thành thói quen, này cũng nhờ Đề Khắc Tư đã thu lại ‘sát khí’ cường hãn của mãnh sư. Tộc nhân quen nhìn thấy thú nhân cao lớn luôn như một chiếc bóng bám theo sau Selair, vài người hảo tâm thậm chí còn suy nghĩ tạo cho bọn họ vài cơ hội.
“Nhất định…… phải vậy sao…….” Selair khó xử nhìn Liên Hoa.
Trong bộ lạc còn rất nhiều phòng sao phải để Đề Khắc Tư ở chỗ cậu a!
“Đây cũng vì tốt cho đứa nhỏ trong bụng ngươi.” Liên Hoa xòe tay tỏ vẻ vô tội: “Dù sao hiểu rõ tiểu thú nhất vẫn là ba ba. Hơn nữa Đề Khắc Tư cũng đã đáp ứng sẽ không làm gì ngươi.”
Thú nhân rất coi trọng lời hứa, tuyệt đối sẽ không vi phạm. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân làm Liên Hoa an tâm để Đề Khắc Tư ở lại bộ lạc.
“Chính là ta………” Selair hé ra gương mặt khổ sở, biết rõ đối phương nói có lí nhưng trong lòng cậu vẫn còn vướng mắc. Cậu hi vọng có thể tránh Đề Khắc Tư càng xa càng tốt, chứ đừng nói tới mỗi ngày ở cùng với hắn.
Cậu đã không còn oán hận Đề Khắc Tư như trước, nhưng không có khả năng cứ như vậy tiếp nhận hắn.
Bụng lại ập tới một trận co rút đau đớn, sắc mặt Selair có chút biến đổi. Cậu biết đứa nhỏ đang kháng nghị lúc sáng cậu chưa ăn gì, cậu cũng biết mình không nên u sầu như vậy, dù sao hiện tại cũng là giai đoạn lớn lên của cục cưng. Chính là Đề Khắc Tư xuất hiện là đầu cậu lại loạn thành một đoàn, cho dù cố xem nhẹ thế nào thì nhất cử nhất động của thú nhân cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của cậu.
Selair đã tự nói với mình n lần, không cần nhìn Đề Khắc Tư, không cần nghĩ tới Đề Khắc Tư; nhưng mà cậu bi ai phát hiện, mặc kệ là cơ thể hay trái tim, tất cả đều không thuộc sự khống chế của mình nữa…….
“A!”
Đột nhiên một bàn tay to vòng qua ôm cậu vào lòng, Selair kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt đột nhiên chạm phải một đôi mắt vàng kim thâm thúy. Trong bụng bắt đầu dâng lên một dòng nhiệt lưu, cậu đang định kháng cự lại hành động của thú nhân nhưng lại chỉ có thể trợn mắt nói không ra lời.
“Đừng, buông …….”
“Suỵt.”
Đề Khắc Tư nhẹ nhàng cản lại động tác phản kháng của Selair, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bụng cậu. Vẻ mặt hắn vô cùng chăm chú, tựa như lúc này đang làm một chuyện rất quan trọng. Gương mặt cương nghị tuấn lãng hiện ra biểu tình ôn nhu sủng nịch, hơn nữa diện mạo vốn đã rất xuất sắc, trong chớp mắt làm ngay cả Liên Hoa cũng nhìn ngây dại.
Dường như cảm nhận được ba ba ở ngay bên cạnh, tiểu mãnh sư trong bụng cũng dần dần bình tĩnh lại. Selair cũng cảm nhận được điều này, cậu không kháng cự lại đụng chạm của Đề Khắc Tư nữa, chậm rãi, bị thú nhân nhẹ nhàng xoa bụng cùng cái đuôi cũng nhịp nhàng vỗ vỗ có chút buồn ngủ.
Liên Hoa tự giác rời khỏi phòng, thuận tiện khép cửa, để hai người có một không gian riêng tư.
Cậu đi được nửa đường thì chặn một tộc nhân lại hỏi thăm Arcelor. Đã vài ngày không thấy tiểu ưng, cậu còn một chuyện cần Arcelor chứng thực.
“Arcelor sao? Hôm trước thấy ra ngoài bộ lạc, bảo là có một số việc cần giải quyết, mấy ngày nay cũng chưa về.”
“Nó thì có chuyện gì?” Liên Hoa hơi nhíu mi, Arcelor dạo này cứ thần thần bí bí, chỉ hi vọng không dính gì tới mãnh sư.
Trực giác của cậu từ trước tới nay rất chuẩn, cậu đã gặp qua mãnh sư gọi là Ngang kia một lần, là một thú nhân vô cùng cố chấp. Cậu không hi vọng tiểu ưng có quan hệ gì với đối phương. Arcelor tính tình như một ngọn lửa, mà Ngang, chính là dung nham so với ngọn lửa còn nóng cháy hơn. Lúc hỏa gặp dung nham, sẽ bùng cháy rực rỡ nhưng cũng nhanh chóng tiêu vong.
“Ô a!”
Liên Hoa đang suy nghĩ xuất thần thì đột nhiên một bé con lao ra sau gốc cây làm cậu bị dọa: “Keruier! Là ngươi──ngươi, ngươi có thể biến hóa?!” Cậu trợn tròn hai mắt, dụi dụi xác nhận dưới eo Keruier là đôi chân chứ không còn là chiếc đuôi cá thon dài.
Thiếu niên có mái tóc nâu nhạt hiển nhiên vẫn còn chưa quen dùng hai chân đi đường, nghiêng ngả lảo đảo vô cùng chật vật.
“Arcelor, Arcelor ở đâu?”
“Arcelor? Ta cũng đang tìm nó.”
“Vậy sao……..”
Keruier vỗ gương mặt nhỏ nhắn, vệt đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan, cả người tản mát ra một sự quyến rũ không nói nên lời.
Một tiếng ‘sàn sạt’ vang lên, Liên Hoa lúc này mới chú ý sau lưng tiểu nhân ngư còn có một bóng người quen thuộc. Lang nhân tóc bạch kim không biết xuất hiện từ khi nào, ánh mắt xanh biếc thích thú đáng giá bé con vừa lột xác trước mắt.
“Andy!” Liên Hoa chớp mắt, đứa nhỏ này không phải đã trở về rồi sao?
Vừa nghe thấy cái tên này, tiểu nhân ngư bật người nhanh nhẹn túm chặt lấy Liên Hoa, sợ bị lang nhân phía sau bắt đi. Andy khẽ gật đầu với Liên Hoa, ánh mắt thủy chung không rời khỏi người Keruier.
“Ta tìm Arcelor.”
Lại tìm Arcelor, xem ra đứa con rất được hoan nghênh a~ Liên Hoa không khỏi có chút đắc ý.
“Nó không ở đây, ta cũng đang tìm nó.”
“Không ở?”
Andy nhướng mi, ánh mắt xanh biếc hơi trầm tư. Vài ngày trước hắn nhận được báo cáo từ đồng tộc tra xét trên núi San Carlo trở về, nói ở khe núi Sunset tìm được thi thể nham chu vương Ankara. Theo dấu vết lưu lại thì ít nhất phải có hai mãnh sư. Hắn lập tức nghĩ tới thú nhân bị mình đẩy khỏi vách núi.
Còn có Đề Khắc Tư kia, cả người tràn ngập điểm đáng ngờ. Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu, cho dù đối phương là mãnh sư cường đại cũng không thế nào thoát khỏi miệng nham chu, Đề Khắc Tư rốt cuộc đã làm thế nào?
Nghĩ đến đây, ánh mắt lang nhân tuổi trẻ đảo qua người Liên Hoa. Vị này là ‘người lãnh đạo phía sau’ của bộ lạc ưng nhân, lúc này đang vô cùng thích thú quan sát mình cùng tiểu nhân ngư. Ánh mắt tò mò lại trêu chọc này làm hắn không khỏi mỉm cười.
Nói thật, Andy rất tôn kính Liên Hoa. Austineli có kể lại những chuyện truyền kì lúc xưa cho hắn nghe, hắn không hiểu vì sao Liên Hoa lại để một tên nguy hiểm như vậy ở lại bộ lạc.
Mãnh sư là sinh vật đơn độc, hắn chưa bao giờ nghe nói mãnh sư chung sống với thú nhân. Cho dù ưng nhân không phản đối, bản năng dã thú của Đề Khắc Tư cũng không dễ dàng chấp nhận. Giống như những thú nhân cường đại khác, mãnh sư sẽ phân chia phạm vi thế lực, hơn nữa đứng trên một lãnh địa tràn ngập giống đực có thể coi là sự khiêu chiến rất mạnh.
Liên Hoa đến tột cùng có gì đảm bảo Đề Khắc Tư sẽ không đột nhiên ‘thú tính’?
“Nếu Arcelor không ở thì quên đi.”
Andy thản nhiên nói, đột ngột ánh mắt sắc bén vọt tới cá nhỏ bên người Liên Hoa, gửi tặng một biểu tình thích thú.
Cánh môi mỏng hơi nhếch lên thành một nụ cười nhạt, Andy luôn biết rõ mình muốn gì, nên làm gì.
Bé con này quá ngây thơ rồi, hắn sẽ không bỏ qua như vậy. Dù sao lang cũng là sinh vật kiên nhẫn nhất, hắn sẽ chậm rãi, từng bước chờ con mồi mắc câu.