Arthur nghiêng đầu, tay để trên trán, lời nói biểu hiện tâm tình hắn lúc này sắp hỏng bét.
“Không có gì trở ngại, chốc nữa sẽ tỉnh lại.” An giúp Panda dịch chăn, xoay người ngồi xuống đối diện Arthur: “Ngươi a, cũng không phải đứa nhỏ nữa, sao không biết thu liễm tính tình của mình! Ngươi cho là ai cũng chịu nỗi sức mạnh của ngươi chắc?”
“Đừng nói nữa……..” Arthur chật vật ngẩng đầu, ánh mắt xanh thẳm nhìn tiểu hùng đang mê man, hiện ra hối hận cùng đau lòng.
“Ngươi hiểu được là tốt. Dù sao sinh mệnh rất yếu ớt, có một số việc một khi đã làm sẽ không thể nào cứu vãn.” An thở dài, vỗi vỗ vai Arthur: “Suy nghĩ xem nên làm thế nào giải thích với tiểu hùng đi.”
“Ta không ngờ mình lại không khống chế được……..” Arthur siết chặt quyền, sắc mặt có chút trắng xanh: “Lúc ấy trong đầu ta chỉ có một ý niệm– phải trả thù! Ta cảm giác máu trong cơ thể đều sôi trào, không thể đình chỉ thiêu đốt; dã thú ngủ đông trong cơ thể cũng không chịu khống chế, rục rịch…… ta thực sự, thực sự không muốn đả thương cậu ta!”
“Ta hiểu Aggreko là đứa em ngươi thương nhất. Nhưng ngươi có nghĩ tới có thể tiểu hùng nói đúng thì sao, trong này có thể có ẩn tình.”
“………ta quá xúc động. Aggreko sắp chết làm ta rất phẫn nộ, mất bình tĩnh.” Arthur lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ: “Cha nói trong con người thú nhân luôn ẩn núp một con dã thú, lúc nào cũng phải bảo trì bình tĩnh; nếu không một khi để con dã thú kia xổng chuồng, ngay cả người thân thiết nhất bên cạnh cũng bị thương tổn…….”
An hiểu rõ: “Xem ra tiểu hùng này rất quan trọng với ngươi.”
“Ta không biết……..” Arthur lau mặt, hàng mi tuấn lãng hơi nhíu lại, mang theo vài phần hoang mang: “Chúng ta nhận thức chỉ mới hơn 5 ngày. Lần đầu tiên gặp mặt cậu ta bị ta dọa sợ mà biến thân, tiểu hùng trắng đen làm ta cảm thấy rất đáng yêu…… Panda dường như không có tí cảnh giác với người lạ, cậu ta rất dễ dàng tin tưởng ta; nhát gan, đơn thuần, nhiều lúc lại rất cố chấp, làm ta nhịn không được muốn ôm cậu ta vào lòng mà che chở……..”
“Nhưng cậu ta không phải giống cái.” An nói ra sự thật. Arthur trong cảm nhận mọi người là người tốt nhất trở thành tộc trưởng, tộc nhân có lẽ không tiếp nhận hùng nhân này.
“Ta biết…….chính là tới giờ, ta chỉ có cảm giác yêu thương với cậu ta; thậm chí từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã muốn cậu ta thành bầu bạn của mình.”
An nhíu hàng mi xinh đẹp, có chút không tiếp nhận được.
“Kia còn tiểu hùng thì sao, cậu ta đối với ngươi là cảm giác gì?”
Thân hình cao lớn của thú nhân chợt căng thẳng, đáp án đã quá rõ ràng.
“Ta sẽ không cản ngươi, nhưng cũng không ủng hộ.” An lẳng lặng nhìn Panda nằm trên giường, lắc đầu: “Ngươi nên hiểu rõ, tiểu hùng là giống đực, cậu ta sẽ không nguyện ý bị một giống đực khác áp dưới thân, càng không thể sinh cho ngươi tiểu thú đáng yêu. Con đường này nhất định rất gian nan, huống chi còn xảy ra chuyện như vậy, cậu ta lại càng không tiếp nhận ngươi. Arthur, bây giờ thu tay vẫn còn kịp.”
Arthur trầm mặc, đôi lam mâu nhìn không ra biểu tình, dòng khí trầm thấp quanh người hắn lại bắt đầu chuyển động, một tiếng kinh hô đánh gảy hắn–
“Trúc Tử– đừng!”
Panda giật mình bật dậy, trên trán đều là mồ hôi, mái tóc bạch kim dính bết trên mặt. Trong bóng tối cậu thấy Trúc Tử cắn Aggreko, sau đó Arthur nhào tới, một chưởng xé đứt cổ Trúc Tử…….
“Hô……….hô…….” Cậu thở phì phò vẫn chưa hết hoảng hốt, chậm rãi mới ý thức được mình chỉ vừa nhìn thấy ác mộng.
An đi qua, rót một chén nước cho tiểu hùng. Arthur đứng một chỗ, biểu tình có chút phức tạp, Hắn vốn định xông tới ôm chặt tiểu hùng, nhưng hai chân như bị đóng băng không thể hoạt động được.
“Trúc Tử…….. Arthur, hắn–” Panda ngẩng đầu, tầm mắt vừa lúc chạm phải đối phương. Thân hình cậu cứng đờ, trí nhớ như thủy triều ập tới, lập tức theo phản xạ sờ sờ cổ mình.
Ánh mắt thú nhân tối sầm, thu hết phản ứng của cậu vào đáy mắt, móng tay kháp sâu vào lòng bàn tay.
“Thực xin lỗi…….” Arthur tiến tới, đại chưởng dừng một chút, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lộ ra ngoài của Panda: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý muốn tổn thương ngươi, lúc ấy ta……” Cảm nhận được tiểu hùng sợ hãi, hắn cười khổ buông tay: “Ta thực ân hận, tha thứ cho ta được không.”
Panda nhìn hắn, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu: “Ta biết ngươi khẩn trương vì Aggreko, ta không trách ngươi.”–đúng vậy, Aggreko là em trai ngươi, ta bất quá chỉ là một người ‘bạn’ mới quen không lâu. Là ta không biết giá trị của mình, vừa ngốc vừa vô dụng, căn bản không giống một thú nhân, còn vọng tưởng ngươi thiệt tình với ta….. Arthur ngươi không như những người khác bài xích ta, như vậy ta nên thấy đủ rồi, sao còn hi vọng xa vời…….
Trúc Tử, kết quả chỉ có ngươi xem ta là bằng hữu a……..
Nghĩ tới tiểu thanh xà không rõ tung tích, trái tim Panda nháy mắt co rút lại, đau đớn. Con ngươi hồng hồng của cậu nhìn về phía thú nhân: “Trúc Tử đâu, ngươi không có……”
“Không có. Ngươi nói đúng, lúc ấy ta quá mất bình tĩnh, ta nên điều tra mọi chuyện mới đúng.” Arthur mỉm cười với cậu, giống như thú nhân ôn nhu trước kia,
“Ta sau này sẽ không xúc động như vậy.” Đại chưởng ấm áp nhẹ nhàng xoa mái tóc bạch kim mềm mại của tiểu hùng, thuận đường xoa nhẹ hai lổ tai xinh xắn của cậu.
Ánh mắt Panda hơi đỏ lên, cắn chặt môi dưới, thật vất vả mới nhịn được một bụng ủy khuất cơ hồ như vỡ đê mà trào ra–đừng tốt với cậu như vậy, sẽ làm cậu càng muốn nhiều hơn!
Cậu nhất định là một con tiểu hùng hư. Panda khụt khịt, thầm phỉ nhổ chính mình. Cậu lại ghen tị Aggreko, chỉ vì Arthur từng vì hắn mà phát cuồng! Rõ ràng biết đây là chuyện rất bình thưởng, nhưng cậu nhịn không được cảm thấy rất ủy khuất…….. vì Aggreko, Arthur suýt chút nữa đã bóp chết mình……
Trong nhất thời hai người không ai nói gì, không khí có chút tẻ nhạt. An húng hắng giọng, kéo Arthur ra ngoài.
“Nơi này có ta là đủ, ngươi tới chăm sóc Aggreko đi.”
“Được rồi…… đúng rồi, trong bộ lạc có chuyện gì, muốn chúng ta về gấp như vậy?”
“A, ngươi không nói suýt nữa ta đã quên mất.” An vội vàng nói tin tức từ bộ lạc phương bắc truyền tới: “Là Andy, hắn muốn chúng ta hỗ trợ tìm Arcelor và Keruier.”
“Con chim nhỏ kia? Cậu ta làm sao?”
“Không rõ lắm, Andy chỉ nói Arcelor có thể sẽ mang Keruier tới phía nam; Keruier là tiểu nhân ngư nhà Fazio.”
“Đã biết, ta sẽ lưu ý. Ta đưa số 7 đại nhân về thánh địa trước.”
“Từ từ, Arthur–” An gọi hắn lại, có chút do dự: “Ta nói chuyện kia, ngươi nghĩ thế nào.”
Cước bộ thú nhân dừng lại giữa không trung; hắn thở nhẹ; gương mặt anh tuấn nhìn về phương xa, khóe miệng lộ ra một mạt cười thản nhiên.
“Ta sẽ không buông tay.” Thanh âm tuy nhẹ, nhưng rất kiên định.
………
Nhìn theo bóng dáng thú nhân rời đi, gương mặt An lộ ra nụ cười sủng nịch. Arthur cùng Aggreko như anh em của cậu vậy, bọn họ không có gì thì cậu cũng an tâm.
Cậu đóng cửa vào nhà, phát hiện tiểu hùng ngơ ngác nhìn mình.
“Sao vậy?”
Panda vội lắc đầu, mặt hơi đỏ ửng. An lớn lên rất đẹp, ánh mắt dị sắc hiếm thấy, một xanh một vàng. Cậu mặc một thân áo trắng, bên hông buộc một chiếc thắt lưng trắng nhỏ, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí tức tao nhã.
“Có phải đói bụng không? Tới đây hơn nửa ngày rồi, ngươi cũng chưa ăn gì.”
Panda gật đầu, nghe cậu ta nói như vậy đúng là cảm thấy bụng đang thì thầm kêu.
“Muốn ăn cái gì?” An nghiêng đầu nhìn Panda, rất muốn đưa tay bẹo gương mặt đỏ ửng của tiểu hùng, thực tế thì cậu đã làm vậy.
“Trúc, cây trúc.” Panda càng cúi thấp đầu hơn, mặt đỏ tới mức sắp xuất huyết. Đối với tiểu hùng tới bây giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với giống cái mà nói, hành động của An làm cậu đứng ngồi không yên, tâm dương khó nhịn.
“Trúc? Gấu ăn trúc?” An kì quái hỏi, thấy tiểu hùng lúng túng tới mức muốn tìm một cái khe để chui vào, càng cảm thấy cậu thực đáng yêu: “Được rồi, vậy ngươi ở đây một chút, ta đi tìm trúc.”