Sơn động lâm vào bầu không khí im lặng đáng sợ….. lo âu cùng sợ hãi theo thời gian chậm rãi lắng đọng, giống như một khối cự thạch đặt trong lòng mỗi người.
“Pan, ngươi khỏe không?” Tạp Địch ôm cục cưng đi tới, ngồi xuống bên cạnh tiểu hùng.
“Ân….. ta không sao.” Panda chậm rãi ngẩn đầu, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tạp Địch……” Cậu ngây ngốc nhìn đôi tay mình, đau đớn, hối hận, thống khổ, mê mang…. đủ loại biểu tình xuất hiện trên gương mặt bối rối: “…… lúc ‘hắn’ rời đi, ngươi có cảm giác gì…….”
Cơ thể Tạp Địch cứng đờ, một hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Panda biết mình không nên chạm vào vết sẹo trong lòng Tạp Địch, nhưng cậu thực nôn nóng muốn làm rõ một chuyện, vì thế cố nén áy náy trong nội tâm, thật cẩn thận nhìn người bên cạnh.
“Cảm giác…. đó là một loại khổ sở so với chết còn khó chịu hơn……”
Âm thanh bi thương từ cổ họng phát ra, nghẹn ngào như tiếng khóc, nước mắt xẹt qua gò má tái nhợt, thấp ướt cả vạt áo. Hắn nhớ tới mãnh hắc ám vô tận cùng cảm giác lạnh như băng kia. Thế giới cứ như mất đi màu sắc, từng mảng, từng mảng sụp đổ.
Panda cúi đầu không nói tiếng nào, im lặng lắng nghe, con ngươi đen láy xuất hiện đau thương nồng đậm, ngữ khí trầm thấp cố gắng diễn tả cảm xúc của mình: “Có vài lần ta đã nghĩ nếu có thể đi cùng hắn thì tốt biết bao. Có lần ta lại muốn hung hăng chất vấn hắn, vì cái gì bỏ lại ta, bỏ lại đứa con….. đáng tiếc, không còn cơ hội để biết đáp án nữa.” Nói xong, nước mắt Tạp Địch lại không ngừng tuôn rơi. Bé con cái hiểu cái không, vươn bàn tay nhỏ bé đòi Panda ôm. Bộ dáng ngây thơ trong mắt Tạp Địch càng làm hắn cảm thấy chua xót.
Panda không nói lời nào, nhẹ nhàng tiếp nhận bé con không an phận: “Thực xin lỗi……” Âm thanh cậu có chút khàn khàn, nắm tay siết chặt.
Tay Tạp Địch lạnh như băng, cứ như không có chút độ ấm nào. Nhưng dần dần hắn không còn run rẩy nửa, cơ thể gầy gò ngồi thẳng, ẩn ẩn lộ ra nét cứng cỏi.
“Không cần nói xin lỗi. Pan, dũng cảm lên.” Tạp Địch nắm tay Panda, ôn hòa chăm chú nhìn đối phương, tựa hồ biết tiểu hùng đang suy nghĩ gì.
“Ta thấy quan hệ của ngươi và thú nhân kia không bình thường. Thế nào, tìm được đáp án mình muốn chưa?”
“Ta không biết…. ta cùng Arthur rõ ràng là không đúng……. chính là nhìn hắn khổ sở, ta dường như cũng cảm nhận được…….” Panda cười khổ, cảm xúc thay đổi thật nhanh, sau đó trở nên vô cùng bình thản: “Ngươi cũng thấy đó, ta là một con gấu hắc bạch, từ nhỏ tộc nhân đã không chịu tiếp nhận. Arthur là người đầu tiên không khinh thường ta, ngược lại còn nguyện ý làm bằng hữu với ta. Tuy hắn làm rất nhiều việc làm ta khổ sở, nhưng tới bây giờ ta chưa bao giờ chán ghét Arthur……”
“Hóa ra gọi là Arthur….. thực xuất sắc, hắn là một dũng sĩ lợi hại.”
“Đúng vậy, Arthur rất lợi hại.” Tiểu hùng kìm không được khẽ mỉm cười, cậu nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp mặt còn bị Arthur dọa sợ tới mức biến thân.
“Chính là một người lợi hại như vậy sao có thể ở cùng một chỗ với ta…..” Nụ cười biến mất, âm thanh Panda dần dần nhỏ đi, lộ ra biểu tình bi thương: “Ta còn là giống đực. Arthur hắn, hẳn là có rất nhiều lựa chọn tốt hơn……”
“Xem ra ngươi thực sự thích hắn.”
“A?”
Giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, Tạp Địch một lần nữa mỉm cười ấm áp: “Pan, ngươi biết không. Chỉ cần chân chính thích một người, ngươi mới có thể đặt mình vào vị trí thứ hai, toàn tâm toàn ý nghĩ cho đối phương.”
“Không, ta không tốt như ngươi nói…. ta, ta chỉ là……”
“Tự ti? Cảm thấy mình không xứng với Arthur?” Tạp Địch lắc đầu, nhẹ nhàng xoa mái tóc bạch kim của Panda: “Ngươi xem, mái tóc này xinh đẹp, thanh khiết cỡ nào, tinh thuần không hề có chút tạp màu, hệt như ánh trăng lung linh tỏa sáng. Còn có vành tai này, tròn tròn, làm người ta nhịn không được muốn niết vài cái.”
“Tạp, Tạp Địch?”
“Quan trọng nhất là nơi này.” Ngón tay Tạp Địch từ lọn tóc Panda đi xuống, chậm rãi chỉ vào ngực cậu: “Một trái tim thuần khiết, ta nghĩ đây là lí do ngươi hấp dẫn Arthur đi.”
“Ta thật sự không tốt như ngươi nói…. ta rất nhát gan……”
“Nhưng ngươi cứu cục cưng, còn mang nó an toàn trở về bên cạnh ta.” Nụ cười tươi sáng hé nở, mang theo một tia vui mừng: “Pan, ngươi nên tin tưởng vào chính mình một chút.”
“…….” Panda cuống quít ngẩn đầu, bối rối có chút không biết làm sao. Nhưng giây tiếp theo, ánh sáng trong mắt cậu nhanh chóng biến mất, khôi phục bi thương.
“Bây giờ nói gì cũng muộn rồi….. Arthur, Arthur hắn… có thể sẽ không trở về nữa……”
“Pan…..” Tạp Địch thầm thở dài, không biết làm thế nào để an ủi đối phương. Hồ tộc bây giờ ngay cả bản thân cũng khó giữ, tình huống của thú nhân lại vô cùng hung hiểm. Đến bây giờ, Tạp Địch mới chân chính tha thứ cho Arthur– dũng sĩ thú nhân vốn không có nghĩa vụ phải trợ giúp hồ tộc, nhưng cho dù biết tình huống nguy hiểm, bọn họ vẫn liều chết chạy tới. Chính mình được an toàn, hồ tộc cũng bình an, bọn họ dựa vào cái gì mà trách cứ ân nhân cứu mạng chứ.
“Ta chết cũng không sợ, chính là cục cưng còn nhỏ như vậy–” Tạp Địch thở dài, lời còn chưa nói hết đã bị một trận ồn ào đánh gảy– mấy dũng sĩ hồ tộc chật vật chạy vào, mệt tới mức không ngừng thở hồng hộc.
“Đã trở lại, bọn họ đều lui về đây…. thiệt nhiều, thiệt nhiều tấn mãnh long!”
Panda ‘phốc’ một tiếng đứng lên, đôi mắt khẩn trương chăm chú nhìn cửa hang, ngay cả chớp mắt cũng không dám. Đầu tiên là mấy dũng sĩ thú nhân xa lạ cả người đẫm máu được nâng vào; sau đó là Bái Luân, cánh tay hắn cũng đẫm máu tươi, mất tự nhiên mà rủ xuống….. Arthur– Arthur đâu! Panda khẩn trương tới mức chân cũng phát run.
Dường như nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, lúc Maya khiêng một hắc báo lui về sơn động, cự thú sặc sỡ quen thược cũng khập khiễng xuất hiện ngoài cửa hang.
Arthur–!
Panda rất muốn lập tức xông lên, chính là theo một tiếng chấn động, cự thú không còn thể lực chống đỡ ngã ầm xuống đất, đồng tử trong đôi ngươi xanh thẳm từng chút tản đi…..
“Arthur!” Tình tự thống khổ đè nén trong lòng dâng trào, Panda kêu to lao về phía cự thú, đáy mắt tràn ngập đau đớn. Cự thú thở phì phò, cố gắng giãy dụa muốn đứng lên, chính là cố cỡ nào cũng thất bại.
“Đừng nhúc nhích, Arthur đừng động nữa, ngươi chảy thiệt nhiều máu.” Panda bật khóc, ôm chặt đầu cự thú. Nhìn miệng vết thương ghê người ở khắp cơ thể, da lông xinh đẹp bị mồ hôi cùng máu tươi thấm ướt; từ chân sau tới thắt lưng bị xé toạt thành một lỗ hổng thật lớn, máu loãng không ngừng tuôn chảy, thậm chí còn có thể thấy bạch cốt…… Trên người có cảm giác ấm áp dinh dính, Panda cúi đầu thì thấy ngực mình đỏ sẫm một mảng. Tiểu hùng kinh hãi tới không nói nơi lời, ánh mắt mang theo hoảng sợ cùng bi thương cùng cực gắt gao nhìn chằm chằm tay mình.
“Bọn họ bị thương quá nặng, phải nhanh chóng trị liệu!” Lúc này chỉ còn Maya duy trì được chút bình tĩnh, hắn chỉ huy đồng bạn bảo vệ ngoài cửa hang, lại phân phó hồ tộc hỗ trợ nâng dũng sĩ thú nhân bị thương vào trong.
“Không được, thảo dược chúng ta mang theo không đủ.” Mồ hôi lão tộc trưởng rơi như mưa, gấp tới độ không biết làm thế nào cho phải. Ánh mắt Maya tối sầm, vừa định nói gì đó thì tiểu hùng đã lên tiếng trước– “Ta nhận biết được thảo dược cầm máu!”