Gáy còn ẩn ẩn truyền tới cơn đau đớn, Y Cách Tát Tư thầm mắng một tiếng, nâng mắt lên, không chút báo động chống lại một đôi mắt hổ phách to tròn chớp chớp.
Trong nháy mắt, Y Cách Tát Tư cứng người, ánh mắt tràn ngập tình tự không dám tin. Hầu kết y gian nan lăn lộn, chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt thủy chung không rời khỏi tiểu Lôi Nhân Tư.
Đây là đứa nhỏ của y! Đứa nhỏ Bội ân vì y mà sinh ra! Trời ạ, y không phải đang nằm mơ đi!
Nhìn vẻ mặt kích động lại ngây ngốc nhưng không có bất cứ hành động nào của phụ thân; tiểu Lôi Nhân Tư mím mím miệng, trong tầm mắt chuyên chú của Y Cách Tát Tư chậm rãi đi tới bên người đối phương.
Nhu nhu mắt, cơ thể bé con mềm nhũn dựa vào lòng ngực phụ thân. Nháy mắt, cơ thể Y Cách Tát Tư lại càng cứng nhắc hơn, y cuống cuống tay chân muốn ôm đứa con, chính là lúc đụng tới cơ thể non non mềm mềm của bé con, lại đột ngột co rụt lại—— y sợ mình không thể khống chế lực đạo mà làm tổn thương tiểu bảo bối trong lòng.
Nhận được ánh mắt cầu xin giúp đỡ của bầu bạn, Bội Ân phốc xích một tiếng, bật cười: “Không có việc gì, ôm một cái… Y Cách, Lôi Nhân Tư chờ ngươi thật lâu.” Có chuyện Bội Ân không nói ra, kỳ thật lúc Y Cách Tát Tư hôn mê, tiểu Lôi Nhân Tư luôn cố nén cơn buồn ngủ vẫn chờ bên cạnh y, bé con thủ suốt một đêm để chờ phụ thân tỉnh lại.
Bội Ân thật sự kinh ngạc, không không ngờ mãnh sư bảo bảo lại hiểu chuyện như vậy. Theo lời Arcelor, lúc tiểu Al sinh ra rất mơ hồ: mỗi ngày trừ bỏ ăn uống chính là bị Ngang ôm lắc lư khắp nơi; thẳng đến khi sáu tháng bé mới miễn cưỡng phân biệt được người xung quanh. Nhưng Lôi Nhân Tư bất đồng, Lôi Nhân Tư biết rõ Y Cách Tát Tư là phụ thân của mình. Lúc Arcelor đưa thức ăn tới, bé con không thèm cắn một ngụm, Bội Ân đoán là bé muốn chờ Y Cách Tát Tư tỉnh lại, ăn phần thức ăn đầu tiên mà phụ thân cho bé đi.
“Nó ăn gì chưa?” Y Cách Tát Tư nhẹ giọng hỏi, bàn tay to yêu thích không thôi vuốt ve sau lưng đứa con. Lưng đứa con có một đôi cánh cốt mềm mại, mặt trên bao phủ một tầng lông tơ vàng nhạt mềm mại, dấu hiệu cho thân phận thú nhân giống đực của đứa nhỏ.
Bội Ân lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: “Không có, Arcelor có chuẩn bị thức ăn, nhưng nó một ngụm cũng không đụng tời.”
Y Cách Tát Tư cúi đầu liếc nhìn đứa con một cái, đột nhiên rút tay lại cắn một ngụm. Máu tươi nhất thời nhỏ giọt, rất nhanh chảy ướt cả tay phải, Bội Ân nhìn tới ghê người. Tiểu Lôi Nhân Tư đang bùn ngủ đột nhiên mở to mắt. Bàn tay bé nhỏ ôm lấy cánh tay phụ thân, sáp tới hệt như một con dơi con, ra sức mút máu từ miệng vết thương.
“Y Cách…” Bội Ân có chút lo lắng, cậu biết lúc mang thai cần dùng máu Y Cách Tát Tư để duy trì thể lực, nhưng cậu chưa từng nghe nói, mãnh sư bảo bảo mới sinh cũng duy trì nhờ vào máu phụ thân.
“Không có việc gì.” Y Cách Tát Tư thản nhiên giải thích: “Tình huống này thực bình thường, Lôi Nhân Tư lúc còn trong bụng ngươi từng uống máu của ta, nhất thời vẫn chưa sửa được, qua một thời gian thì tốt rồi.” Y nói, biểu tình trên mặt lại càng ôn nhu, tràn ngập từ ái nhìn bé con trong lòng.
“Đủ rồi!” Thấy đứa con không hề có ý tứ ngừng lại, Bội Ân vội vàng tiến tới bế bé trở về. Tiểu Lôi Nhân Tư phát ra tiếng nức nở kháng cự, ngay cả biểu tình của Y Cách Tát Tư cũng có chút bất mãn.
“Tuyệt đối không được uy nó uống máu nữa!” Bội Ân nghiêm mặt, trong lòng phi thường tức giận. Khoảng thời gian này bầu bạn đã không hảo hảo nghỉ ngơi, cơ thể rõ ràng tiều tụy hơn rất nhiều. Đứa con mới xinh không biết tiết chế cũng không trách, nhưng Y Cách Tát Tư đã là người lớn, chẳng lẽ còn không biết tự chiếu cố bản thân?
“Chính là, Bội Ân…” Y Cách Tát Tư còn định nói thêm, đã bị ánh mắt sắc bén của bầu bạn làm y yên lặng nuốt lời muốn nói trở vào bụng.
Ánh mắt Lôi Nhân Tư đảo qua đảo lại giữa Bội Ân cùng Y Cách Tát Tư, cuối cùng ý thức được trong nhà này rốt cuộc là ai làm chủ, thức thời ngậm miệng lại. Bé ngáp một cái, xoa xoa mắt, thoải mái nằm trong lòng ngực Bội Ân.
Y Cách Tát Tư miễn bàn có bao nhiêu hâm mộ, y vươn tay vừa định ôm đứa con đã bị Bội Ân gạt ra.
“Trên tay ngươi còn dính máu.” Trừng mắt lườm bầu bạn, ánh mắt Bội Ân vẫn còn chút tức giận. Cậu không muốn mùi máu tươi lại kích kích đứa con—— lỡ như để Lôi Nhân Tư dưỡng thành thói quen thì làm sao bây giờ? Y Cách có bao nhiêu máu để đút cho tiểu mãnh sư uống mỗi ngày?
Phụ thân đáng thương chỉ có thể hâm mộ nhìn tiểu bảo bối đang ngủ say, ngay cả ánh mắt cũng luyến tiếc rời đi.
…
Giữa trưa, Arcelor cùng Selair mang theo đám nhỏ tới thăm Bội Ân.
“Oa…” Norah hưng phấn kêu to, là người đầu tiên vọt tới bên giường, vươn ngón tay tò mò chọt chọt gương mặt nhỏ nhắn non mềm của bảo bảo. Keister phía sau bé cả kinh, theo bản năng muốn cản Norah nhưng lại chậm một bước.
Trong nháy mắt nhìn Lôi Nhân Tư, Keister có cảm giác kỳ quái, đối phương rõ ràng chỉ là ấu tử không có sức uy hiếp lại làm bé cảm thấy rất không thoải mái. Ngay cả lúc Al reid sinh ra, nội tâm của Keister cũng chưa từng rục rịch thế này.
Nheo lại ánh mắt hổ phách, Lôi Nhân Tư nhếch môi lộ ra hai chiếc răng nanh. Norah hét lên một tiếng, lần này định véo mặt đối phương, nhưng đột nhiên bị Keister đổ đầy mồ hôi lạnh ở phía sau ôm giật lại.
“Keister ca ca?” Norah nghi hoặc quay đầu lại hỏi, bàn tay nhỏ bé vẫn còn duy trì tư thế giơ tới trước. Mắt thấy Lôi Nhân Tư chuẩn bị cắn tới, Keister vội vàng kéo tay Norah lại.
Rất nguy hiểm! Keister âm thầm nhắc nhở chính mình, về sau phải cẩn thận không cho Norah tới gần Lôi Nhân Tư.
Lôi Nhân Tư không cắn trúng mục tiêu cũng không tức giận, trong mắt người khác động tác của bé vừa nãy giống như ngáp một cái; nhưng hai mãnh sư ở đây đều nhìn thấy rất rõ, trong nháy mắt Lôi Nhân Tư thật sự muốn công kích Norah!
Al Reid đột nhiên khom người biến về hình thú, gầm nhẹ một tiếng vọt tới, mục tiêu là cổ Lôi Nhân Tư! Arcelor cùng Selair đều sợ hãi, ngay cả Bội Ân trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Đợi đến lúc mọi người lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân muốn tách hai nhóc con ra thì Lôi Nhân Tư đã bị Al đặt dưới thân!
Trái tim Arcelor lạnh ngắt, cậu nghĩ chỉ cần giáo dục tiểu Al sẽ không xảy ra chuyện gì, không ngờ tiểu tử này lại nhào tới cắn Lôi Nhân Tư! Cậu hiểu rõ đứa con của mình, ngay cả đại giác lộc trưởng thành trong rừng rậm còn chịu không nổi cú cắn của Al, càng miễn bàn tới mãnh sư bảo bảo Lôi Nhân Tư mới được sinh ra!
Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a! Arcelor kinh hồn táng đảm kéo đứa con ra—— may mắn, Lôi Nhân Tư đúng lúc thú hóa tránh được một kích này.
Tiểu mãnh sư màu vàng nhạt non nớt run run lông mao đứng lên, ngoan ngoãn để Bội Ân ôm lấy. Bé đáng thương hề hề kêu một tiếng, ý bảo mình đã bị kinh hách, ánh mắt hổ phách không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tiểu mãnh sư hồng sắc đã sắp phát điên.
Arcelor tức giận đánh mông tiểu Al mấy cái. Tiểu Al cảm giác ủy khuất càng kêu la hung tợn hơn, ánh mắt cơ hồ sắp phun ra lửa, hung ác trừng Lôi Nhân Tư. Mọi người không thấy, dưới lớp da lông đỏ rực của Al, phần da tiếp giáp mông cùng đuôi, suýt chút nữa bị Lôi Nhân Tư cào rách da!
“Bội Ân, thực xin lỗi, ta mang Al về trước.” Lại đánh mạnh mấy cái, Arcelor cơ hồ cắn răng thấp giọng cảnh cáo đứa con, sau đó xách phần da lông sau cổ bé con tức giận đùng đùng rời khỏi nhà gỗ.
“Al có thể cảm giác bị uy hiếp đi.” Selair tiến tới, sờ sờ cái đầu lông xù của Lôi Nhân Tư. Keister vừa định lên tiếng cảnh cáo thì lại kinh ngạc nhìn thấy tiểu mãnh sư mềm mại kêu vài tiếng, nhu thuận như một con mèo nhỏ cọ cọ bàn tay Selair.
Norah không cam lòng, lớn tiếng ồn ào, giãy dụa thoát khỏi cái ôm của Keister. Bé học theo Selair, đưa tay vuốt ve da lông mềm mại trên người tiểu Lôi Nhân Tư.
“Thật mềm…” Norah cười ‘khanh khách’, cơ hồ dán cả gương mặt nhỏ nhắn của mình vào lớp lông mềm mại của tiểu mãnh sư. Lôi Nhân Tư lần này không hề kháng cự, thậm chí còn lắc lắc cái đuôi phất qua mặt Norah, làm tiểu Norah hưng phấn kinh hô cùng cười to một trận.
Keister nhìn đến mức cằm sắp rơi xuống đất—— ấu thú mãnh sư nhu thuận trước mắt, thật sự chính là Lôi Nhân Tư có địch ý mãnh liệt cùng ý đồ công kích mới nãy sao? Vừa nãy không phải là cố ý muốn kích thích Al Reid đi?
Nhĩ lực tốt làm Keister nghe được tiếng kêu khóc của tiểu Al ở xa xa cùng âm thanh đánh vào mông. Quay qua… Keister biết Lôi Nhân Tư thân là mãnh sư nhất định cũng nghe thấy, nhìn tiểu mãnh sư thoải mái nheo mắt, Keister không khỏi rùng mình.
Hoàn Chương 37.