Xa xa, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở chân trời. Đó là một con sư tử, da lông hoàng kim sáng chói. Nó nện bước thong thả mà trầm ổn, dọc theo con đường đất nâu từ đường chân trời chậm rãi tiến tới.
“Nhất định phải đi sao?” Âm thanh rầu rĩ phát ra từ trên lưng cự thú, gương mặt nhỏ nhắn khóc thực thảm: “Ta đi cùng không được sao……”
Nam tử tóc đen ngồi trên lưng cự thú, nghe được tiếng nói bất mãn của đứa con, kiên quyết lắc đầu: “Lần này chúng ta phải tới một nơi rất nguy hiểm, ngươi không thể đi theo.”
“Sao lại vậy chứ!” Bé con thở phì phì cố lắc lắc cơ thể, quai hàm phồng lên hệt như một con chuột con. Bé tức giận rống to, bàn tay nhỏ bé túm chặt góc áo nam tử.
“Làm gì có cha mẹ nào lại bỏ đứa con lại chứ! Ta không muốn đi bộ lạc thú nhân gì cả, ta muốn ở cùng với các ngươi!”
Gương mặt Địch Đặc lộ ra tình tự phức tạp, hắn khẽ thở dài, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu vai bé nhỏ của An: “Đây là quyết định của ta cùng phụ thân ngươi. Trong bộ lạc có rất nhiều đứa nhỏ cùng lứa, ngươi có thể kết bằng hữu với họ.”
“Không muốn, không muốn–” An kêu to kháng nghị, giống như một con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng Địch Đặc: “Ta không cần kết bạn với ai cả, phụ thân không phải cũng không có bằng hữu sao~~ ta chỉ muốn ở cùng các ngươi.”
“Đứa ngốc, ngươi khác phụ thân.” Địch Đặc trấn an đứa con đang làm nũng, trong lòng cũng lưu luyến không thôi. An từ khi sinh ra tới giờ, nửa bước cũng không rời hắn cùng Mục Pháp Sa. Hắn biết như vậy không có lợi cho An, An cần bằng hữu, cần học được cách chung sống với mọi người, đây là điều mà hắn cùng Mục Pháp Sa không thể cho bé.
“Phụ thân ngươi xấu tính, cả đời cũng không đổi được, ngươi không thể học theo.” Địch Đặc cúi đầu, ngón trỏ điểm điểm mủi An: “Ngươi không phải thích hỏi đông hỏi tây đủ thứ sao, trong bộ lạc có người biết tất cả mọi chuyện, ngươi có thể theo hắn học được rất nhiều thứ.”
“Thật sao?” Bé con quả nhiên bị dụ, nâng gương mặt nhỏ nhắn chờ mong nhìn Địch Đặc: “Thật sự có người cái gì cũng biết sao; biết vì sao có gió, có mưa? Còn có, còn có–”
“Được rồi được rồi, ngừng lại.” Địch Đặc bất lực ngăn cản đứa con đang hưng phấn, cười đến bất đắc dĩ: “Đúng vậy, hắn biết hết. Ngươi gần đây không phải rất có hứng thú về thảo dược sao, về phương diện này hắn biết rất nhiều, so với ta còn lợi hại hơn.”
“Wow~~ kia chẳng phải hắn còn lợi hại hơn phụ thân sao!”
Cự thú dưới thân đột nhiên cứng đờ, từ mũi phát ra tiếng hừ lạnh thật mạnh. Nó cáu kỉnh không chịu bước tới trước nữa.
Địch Đặc thực lúng túng, vừa trấn an An, vừa phải dỗ dành cự thú!
Mục Pháp Sa cũng thực là, đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ không thích mình khen ‘nam nhân’ khác.
Dưới sự thuyết phục của Địch Đặc, cự thú thật vất vả bình ổn lại cơn tức, tiếp tục tiến tới. Nó hùng dũng oai vệ ngẩng đầu, bước chân thực chỉnh tề, như đang tuyên cáo với bầu bạn nó mới là người giỏi nhất.
Từ phía chân trời xa xa, bầu trời sáng sớm dần dần lộ ra màu xanh biếc, thái dương chầm chầm nâng lên, để lộ ra tia nắng đầu tiên–