Đợi có một lúc sau, Hàn Thừa Nghị mới cúp điện thoại, thu lại văn kiện để sang bên bàn bên cạnh, quay đầu chăm chú nhìn Nhạc Tuyết Vi, vỗ vỗ chỗ trống bên người nói: "Lại đây ngồi."
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, không nói chuyện cũng không đi qua, mà ngồi xuống đối diện anh.
Hàn Thừa Nghị từ chối cho ý kiến, khẽ nhíu mày: "Thế nào? Sự lựa chọn của em là vậy sao?”
Lúc anh nói lời này đều vô cùng tự tin, hai tay đặt hai lên ghế sofa, bộ dáng kiêu ngạo mà chắc chắn, mười phần là bộ dáng của bậc Vương giả!
Nhạc Tuyết Vi nuốt nuốt nước miếng, từ trong ba lô lấy ra một cái phong bì.
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị lập tức trầm xuống, tia cười nơi khóe miệng như có như không liền biến mất.
"15 vạn, phiền anh đếm lại chút." Nhạc Tuyết Vi đưa phong bì tới trước mặt Hàn Thừa Nghị.
Yên tĩnh, trong nháy mắt kia toàn bộ không gian chỉ còn lại sự yên tĩnh đến đáng sợ.
"Hừ." Hàn thừa Nghị theo thói quen phát ra vài tiếng hừ lạnh từ trong cổ họng, "Muốn trở về nhanh vậy sao? Không cần đếm, tôi không thiếu chút tiền ấy. Xem ra tôi đã coi thường em, như vậy cũng được, hai người chúng ta liền không ai thiếu nợ ai nữa rồi."
Nhạc Tuyết Vi không còn lời nào để nói, đành vuốt cằm nhìn hàn Thừa Nghị: " Vậy tôi có thể đi rồi chứ?”
Hàn Thừa Nghị gật đầu một cái, làm tư thế xin cứ tự nhiên, Nhạc Tuyết Vi lập tức giống như chạy trốn nhảy xuống xe!
Nhạc Tuyết Vi vừa xuống xe, Cừ Lễ Dương vẫn còn đang đứng nguyên tạ chỗ cũ đợi cô, nhìn thấy cô trở về, kích động đến muốn khóc.
"Tuyết Vi, em không đi cùng anh ta?"
"Đi với ai?" Nhạc Tuyết Vi trừng mắt nhìn Cừ Lễ Dương.
"Tuyết Vi." Cừ Lễ Dương kích động không biết nên nói gì cho phải.
"Nhanh đi!" Nhạc Tuyết Vi cùng Cừ Lễ Dương nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Bóng lưng hai người sóng vai rời đi như thiêu đốt con mắt của người nào đó....
Bên trong Rolls-Royce.
"Phành phạch" !
Hàn Thừa Nghị giơ tay lên, chiếc phong bì chứa 15 vạn liền rơi xuống đất.
"Nghê Tuấn!"
"Vâng. " Nghê Tuấn đi vào trong xe.
"Không phải nói gia cảnh nhà cô ấy nghèo khó sao? Vậy cậu nói cho tôi biết, một sinh viên đại học gia cảnh bần hàn, làm cách nào có thể trong vòng ba ngày liền kiếm đủ 15 vạn?"Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Hàn Thừa Nghị liền dừng ở trên người Nghê Tuấn.
Nghê Tuấn cúi đầu bẩm báo chi tiết: "Thuộc hạ đã tra qua, gia đình cô ấy đích thực là nghèo khó, trong nhà chỉ có một người bà ngoại thân thể không tốt. Thuộc hạ sẽ điều tra rõ hơn."
"Không cần nữa !" Hàn Thừa Nghị buồn bực dựa vào trên ghế sofa, trầm mặc thật lâu.
Ngón tay thon dài khẽ xoa xoa giữa hai đầu lông mày, chậm rãi nói: "Đi thăm dò vị học trưởng kia của cô ấy! Tìm người trông coi cô ấy, không thể để cho cô ấy cùng người đàn ông kia có bất cứ tiến triển gì, nghĩ cách tách bọn họ ra!"
“Vâng.” Nghê Tuấn trầm giọng đáp.
Rolls-Royce chậm rãi rời đi, Hàn Thừa Nghị nhìn trường học ở phía xa, khóe mắt khẽ nhếch lên. Nhạc Tuyết Vi, muốn chạy sao? Phụ nữ mà hàn Thừa Nghị tôi nhìn trúng, còn chưa ai có thể chạy được! Huống chi, cũng là em trêu chọc tôi trước! Trò chơi này là do em bắt đầu, nhưng khi nào kết thúc thì lại do tôi định đoạt!
...
Nhạc Tuyết Vi đi theo Cừ Lễ Dương đến ký túc xá của nghiên cứu sinh.
Bạn học của Cừ Lễ Dương gặp hai người cùng trở về, liền ồn ào, giễu cợt: "A, Lễ Dương quay đầu là bờ hả? Cùng tiểu sư muội làm hòa? Cũng phải thôi, bà xã tốt như vậy đi đâu mà tìm nha?"
Cừ Lễ Dương cầm lấy tay Nhạc tuyết Vi, cười hề hề không nói lời nào, xem như là thừa nhận. Nhạc Tuyết Vi thấy anh ta như vậy thật vô cùng bất đắc dĩ, lắc đầu, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
"Qua đây ngồi đi." Vào ký túc xá, Nhạc Tuyết Vi thuần thục tìm ra chai rượu thuốc, đỡ cừ Lễ Dương ngồi xuống, xoa rượu, mát xa nơi anh ta bị thương.
Cừ Lễ Dương thoải mái thở dài: "Tuyết Vi, trước kia là anh ở trong phúc mà không biết hưởng, anh thề, về sau nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em! Sẽ không phụ lòng em nữa!"
Ánh mắt Nhạc Tuyết Vi có phần ẩm ướt, không biết có phải là bị rượu thuốc hun đến phát cay hay không.
"Học trưởng, anh biết không?Trước kia tôi cực kỳ thích anh, nhưng mà..." Nhạc Tuyết Vi nói không được nữa. Cừ Lễ Dương cứ nghĩ rằng anh ta cùng Niên giai Giai chia tay rồi thì bọn họ có thể bắt đầu lại. Nhưng anh ta không hề biết rằng, ở trong lòng Nhạc Tuyết Vi anh ta đã không còn là vị học trưởng mà cô yêu mến nữa rồi.
"Đừng nói nhưng mà!" Cừ Lễ Dương vội vàng xoay người lại, ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, "Tuyết Vi, cho anh một cơ hội nhé? Em thích anh đã nhiều năm, tình cảm không phải nói không là không, chúng ta nhất định có thể bắt đầu lại lần nữa."
Nhạc tuyết Vi không có phản ứng gì, Cừ Lễ Dương liền nóng nảy, đứng lên ôm chặt lấy mặt cô muốn hôn xuống.
Không hiểu sao, ở trong nháy mắt đó, trước mắt Nhạc Tuyết Vi lại hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Hàn Thừa Nghị, ngay lúc cô còn chưa hiểu gì liền theo bản năng xoay mặt sang một bên, nụ hôn của Cừ Lễ Dương rơi xuống trên mặt cô.
"Tuyết Vi?" Giong nói của Cừ Lễ Dương vô cùng bi thương.
Nhạc Tuyết Vi kích động để chai thuốc xuống, "Muộn rồi, tôi cần phải về!"
Cô vội vội vàng vàng chạy ra khỏi ký túc xá của nghiên cứu sinh, chạy một mạch tới sân thể dục mới ngừng lại, hai tay chống đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở dốc: "Hô..."
Vì cái gì chứ! Ông trời vì sao luôn muốn trêu ngươi cô! Mới chỉ có vài ngày, Cừ Lễ Dương biến thành nam nhân cặn bã! Mà cô cũng không thể tin được là mình đã xảy ra quan hệ với người đàn ông khác! Cứ coi như tính cách Cừ Lễ Dương đã thay đổi đi, vậy cô thì tính sao ? Rốt cuộc thì cũng không thể giữ được một thân hoàn bích nữa rồi!
...
Trở lại ký túc xá, toàn thân Nhạc Tuyết Vi đều vô lực, đại não trống trơn, im lặng nằm xuống giường.
Nhóm bạn cùng phòng đang bàn tán về soái ca nào đó khí thế ngất trời. Tiêu điểm gần đây cơ hồ đều tập chung vào tinh anh của giới thương trường, nghe nói là mới từ nước ngoài trở về, vừa về liền kế thừa cơ nghiệp của gia đình, còn chưa có kết hôn....
"Oa, thật sự rất đẹp trai nha!"
Nhóm bạn cùng phòng phát ra những tiếng than thở như những kẻ háo sắc.
"Tạp chí! Cho tớ xem!"
Nhóm bạn thi nhao cướp tạp chí, người nào cũng không chịu buông tay, cuối cùng tạp chí liền bay về phía Nhạc Tuyết Vi, góc nghiêng vừa vặn che đi khuôn mặt người đàn ông. Nhạc Tuyết Vi cầm cuốn tạp chí lên, tùy tiện nhìn thoáng qua, lập tức, mở to hai mắt!
"A!"
Nhạc Tuyết Vi trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông trên tạp chí, ngồi phịch xuống giường, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương đầy thảm thiết!
"Này, này, này..." Cư Nhiên lại là người đàn ông này?
"Thế nào? Đẹp trai đi?"
Nhạc Tuyết Vi chỉ vào tạp chí, nói không nên lời.
Hàn thừa Nghị, 30 tuổi, đương nhiệm tổng giám đốc tập đoàn D•S, thông min khiêm tốn, một mực tập chung cho sự nghiệp ở nước ngoài, điều khiển tập đoàn kinh doanh khách sạn, bất động sản, giải trí... Không ai biết bối cảnh gia đình anh ta ra sao, hai năm gần đây liền phát triển sự nghiệp đến thành phố T, đồng thời cũng trở thành bá chủ thị trường thành phố T, nắm giữ những đầu mối mạch máu kinh tế của toàn thành phố...