“Tam thiếu phu nhân, bọn tôi đưa cô về nhà chính nhé?”
Đám vệ sĩ hỏi vậy đương nhiên là vì Nhạc Tuyết Vi sau tất cả đã là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, bộ dáng nghiêm túc, “Đưa tôi về trường học.” Cô không muốn chủ động trở về, đương nhiên là muốn Hàn Thừa Nghị tới đón cô, như thế mới có vẻ chân thành hơn.
“Vâng.” Đám vệ sĩ tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của nữa chủ nhân, lập tức dựa theo Nhạc Tuyết Vi phân phó. Đối với việc Nhạc Tuyết Vi trở về thành phố T cũng không lộ ra.
Trở lại ký túc xá, thời gian còn sớm, Nhạc Tuyết Vi tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi gọi cho Hàn Thừa Nghị. Chờ đến lúc cô tỉnh dậy, mở điện thoại gọi cho Hàn Thừa Nghị thì Kiều Vạn Đông vừa vặn gọi tới.
“Chào ba.” Nhạc Tuyết Vi lúc trở về cũng chưa nói cho Kiều Vạn Đông biết, lúc này lo lắng không biết nên giải thích thế nào.
“Tuyết Vi a, qua hai ngày nữa là sinh nhật của con, ba vốn là muốn bay qua mừng sinh nhật con... Nhưng mà, hai ngày này chị con xảy ra chuyện, ba dường như không có thời gian, nếu không ba gửi quà tặng cho con nhé? Bằng không, con chờ một chút, ba biết, năm nay là sinh nhật 20 tuổi của con...”
Giọng nói của Kiều Vạn Đông nghe rất mỏi mệt, nhưng Nhạc Tuyết Vi không chú ý tới điểm này. Ba vừa mới nói cái gì? Kiều Vũ Vi xảy ra chuyện? Chuyện gì đã xảy ra?
“Kiều Vũ Vi làm sao vậy ạ?” Thần kinh Nhạc Tuyết Vi tức khắc căng lên, có cảm giác không tốt.
“Haizz, là bị tai nạn giao thông, may mắn bị thương không nặng, hiện tại đã không có việc gì... Bác sĩ chỉ yêu cầu cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
Nghe Kiều Vạn Đông nói, Nhạc Tuyết Vi nắm chặt di động, không biết nên phản ứng ra sao. Chuyện này, không có khả năng Hàn Thừa Nghị không biết!
Nhưng, hai ngày trước bọn họ nói chuyện điện thoại, anh ấy không có nhắc tới việc này.
Vì cái gì? Là sợ nàng hiểu lầm, là bởi vì cái này ngoài ý muốn, hay anh ấy có ý nghĩ khác?
Nhạc Tuyết Vi trong lòng bất ổn, cảm thấy rất khó hiểu, có loại cảm giác không tốt. Theo quan điểm của cô, giữa hai vợ chồng không nên có bất kì điều gì che dấu. Do dự nửa ngày, Nhạc Tuyết Vi gọi vào số của Hàn Thừa Nghị, đầu dây bên kia lập tức bắt máy.
“Tiểu Tuyết.”
“Vâng. Anh đang bận sao?” Nhạc Tuyết Vi rối rắm, không biết nên hỏi anh ấy như thế nào.
“Ừm, có chút bận.”
“Ở công ty à?” Lồng ngực Nhạc Tuyết Vi đập thình thịch, rất sợ câu trả lời của anh.
“Ừm.” Hàn Thừa Nghị lên tiếng đáp, điện thoại truyền đến tiếng lật trang giấy. “Sao lại gọi tới? Em không đi học à?”
Nhạc Tuyết Vi á khẩu(*), tốt quá, anh ấy ở công ty, không phải ở bên người Kiều Vũ Vi. ”Em... em nhớ anh, cho nên gọi điện thoại cho anh.” Không biết vì nguyên nhân gì, Nhạc Tuyết Vi không nói ra sự thật, mở miệng, trái tim vẫn cảm thấy khó chịu.
(*) Á khẩu: không nói nên lời.
“Ngoan, anh đang bận, xong việc anh sẽ gọi lại cho em nhé?”
“Vâng.”
Ngắt điện thoại, Nhạc Tuyết Vi thất thần đi lang thang ở ký túc xá, giác quan thứ sáu của người phụ nữ làm cô cảm thấy không yên, luôn luôn cảm thấy sự tình có gì đó không ổn.
Suy nghĩ mãi, Nhạc Tuyết Vi thay quần áo, cầm lấy túi xách, theo như lời của Kiều Vạn Đông đi đến bệnh viện kia, cô nếu đã trở lại thì đi gặp Kiều Vũ Vi cũng là chuyện nên làm.