Mục lục
Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyễn



“Nghê Tuấn!”



“Dạ.”



“Dao!”



Hàn Thừa Nghị nhìn thẳng Tô Nhạc Quân, môi mỏng cười, “Chị dâu, có một số việc em có thể làm, có một số việc em không thể làm. Chị yên tâm, Hàn Thừa Nghị đã thề, nhất định sẽ không quên! Lúc trước thề, là vì làm chị an tâm, chị hẳn rõ ràng, em chưa từng làm gì sai, nhưng Tiểu Tuyết mang thai là chuyện ngoài ý muốn!”



“Nghê Tuấn, nhanh lên, đưa dao đây!”



“Tam thiếu!” Nghê Tuấn kinh hoàng nhìn Hàn Thừa Nghị, Tam thiếu muốn làm gì?



“Nghê Tuấn!” Hàn Thừa Nghị liếc xéo Nghê Tuấn, giọng nói không vui. “Chần chừ gì nữa?”



Nghê Tuấn chậm chạp rút dao bên hông ra, đưa tới trên tay Hàn Thừa Nghị, vẫn không yên tâm: “Tam thiếu, ngài muốn làm cái gì? Nghê Tuấn có thể thay ngài làm!”



Hàn Thừa Nghị cong môi, lắc đầu cười nhạt: “Không ai có thể thay ta, đây là ta nợ chị dâu, nên ta phải trả!”



Tiếp nhận dao, ngón tay thon dài ấn xuống, dưới ánh đèn, lưỡi dao sắc bén phát ra ánh sáng chói lọi.



Hàn Thừa Nghị nhìn về phía Tô Nhạc Quân, thần sắc nghiêm nghị, gằn từng chữ nói: “Chị dâu, chị nhìn cho kỹ, Hàn Thừa Nghị em nói được thì làm được!”



Tô Nhạc Quân còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Hàn Thừa Nghị nhanh chóng ngồi xuống, tay trái đặt trên ghế dài, tay phải nắm dao giơ lên, hung hăng chặt ngón tay trái!



“A……” Máu tươi phụt ra, trong nháy mắt, Tô Nhạc Quân không nỡ nhìn thẳng, nhắm hai mắt lại, lão Tam của Hàn gia, thật sự đủ tàn nhẫn!



“Tam thiếu!”



Nghê Tuấn kinh hãi, chạy nhanh lên đỡ lấy Hàn Thừa Nghị.



Hàn Thừa Nghị thở mạnh, mồ hôi lạnh ứa ra, trên ghế dài là một mảng máu thịt mơ hồ, ngón út trên tay trái đã bị chặt đứt! Đều nói tay đứt ruột xót, loại đau đớn này, dù là anh cũng không chịu đựng được.



“Chị dâu, được chưa? Như vậy, trong lòng chị đã thoải mái chưa?Hôm nay em đã tự cắt một ngón tay, để con em được sống, chuyện em đã hứa, vẫn sẽ không thay đổi! Như vậy được chưa?”



Tô Nhạc Quân khiếp sợ không lời lên nói, nghẹn họng trân trối nhìn Hàn Thừa Nghị, làm sao bây giờ? Tuy rằng trong lòng không cam lòng, hận ý nảy sinh càng thêm mãnh liệt……Nhưng nếu Hàn Thừa Nghị không muốn, ai có thể bắt buộc được chứ!



“Tam thiếu, tay của ngài, cần lập tức băng bó!” Nghê Tuấn nâng Hàn Thừa Nghị, “Thuộc hạ đi gọi bác sĩ, Tam thiếu chờ một lát.”



Hàn Thừa Nghị lắc đầu, nâng cằm, thần sắc thản nhiên càng có vẻ anh khí bức người, “Không sao, ta chịu đựng được, ta chờ Tiểu Tuyết ra.”



Anh nhất định không chịu xử lý bàn tay, bình tĩnh đến mức Nghê Tuấn cũng nóng nảy, “Tam thiếu, nếu Tam thiếu phu nhân ra thì cũng đã ngủ rồi, thuộc hạ cả gan mời ngài đi xử lý vết thương trước!”



Hàn Thừa Nghị không yên tâm, nhưng chỉ nói đến: “Ta ở chỗ này đợi, ta sợ…… Ta vừa rời đi, sẽ có người khi dễ Tiểu Tuyết.”



Lời này rõ ràng là ám chỉ Tô Nhạc Quân.



Tô Nhạc Quân trừng mắt cười lạnh, gầm nhẹ nói: “Lão Tam, chú cứ yên tâm đi! Tôi có thể làm gì bảo bối của chú chứ? Tôi có thể đi vào bóp chết Nhạc Tuyết Vi, hay có thể phá thai được sao?”



Hàn Thừa Nghị vô lực cười khẽ, hai tầng mồ hôi lạnh chảy thành chuỗi, “Em nghĩ là không thể, nhưng chị dâu, những lời vừa rồi đừng nói cho Tiểu Tuyết.”



“Chú……” Tô Nhạc Quân chán nản.



“Không phải sao? Ngay cả lời dễ nghe, chị cũng không chịu nói với cô ấy.” Hàn Thừa Nghị không gấp cũng không nóng nảy.



“Tam thiếu, đi trước đi! Đại thiếu phu nhân sẽ không làm thế đâu!” Nghê Tuấn lại nóng nảy, ‘dĩ hạ phạm thượng’ mạnh mẽ kéo Hàn Thừa Nghị đi rồi.



Đứa bé…… Chung quy là không thể giữ được.



“Thực xin lỗi, chúng ta đã cố gắng…… Thai phụ vốn đã có điềm báo trước sẽ sinh non, lại không nghỉ ngơi tốt, bôn ba khắp nơi, hơn nữa cảm xúc lại không ổn định, cho nên……”



Không đợi bác sĩ nói xong, Hàn Thừa Nghị duỗi cánh tay dài ra, nhấc cổ áo bác sĩ, toàn bộ ấn người bác sĩ vào vách tường, tay phải nắm chặt thành quyền giơ lên, đôi mắt hung ác!



“Tam thiếu, Tam thiếu!” Nghê Tuấn vội vàng ngăn cản Hàn Thừa Nghị, “Tam thiếu, ngài nên đi chăm sóc Tam thiếu phu nhân!”



Hàn Thừa Nghị căm giận buông ra tay, bác sĩ bị dọa sắc mặt trắng bệch, làm bác sĩ nhiều năm như vậy, người lợi hại đã gặp qua không ít, nhưng làm cho người ta sợ hãi như vậy, vẫn là lần đầu gặp, ánh mắt kia …… Như có thể ăn tươi nuốt sống vậy.



Phòng bệnh Vip, Nhạc Tuyết Vi nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng biết cô bị đưa vào phòng giải phẫu, nhưng đầu óc đã sớm thanh tỉnh, trên người cũng không có gì sức lực.



Khóe miệng giật giật, rất khát nước, muốn uống nước, “Nước, nước……”



Hàn Thừa Nghị đẩy cửa phòng ra, nghe được Nhạc Tuyết Vi suy yếu ở trên giường muốn nước uống. Chạy nhanh đến, lấy cốc nước, đỡ cô lên, cho cô uống nước.Nhạc Tuyết Vi rất khát nước, ngay từ đầu cũng không chú ý tới là Hàn Thừa Nghị, mãi đến khi nước uống xong, mới ý thức được bây giờ cô nằm ở trong lòng ngực ai. Trong đầu chuông cảnh báo kêu vang, ngồi thẳng thân mình, sờ bụng nhỏ, sắc mặt lập tức thay đổi!



Là mẹ, luôn có cảm giác với con mình, tuy rằng bụng nhỏ vẫn luôn bình thản, nhưng Nhạc Tuyết Vi cảm giác không giống.



Cô mãnh liệt cảm giác được, đứa bé đã không còn nữa!



Lúc này mới kinh hoảng, cô dựa vào ngực Hàn Thừa Nghị …… Trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.



“Anh, anh ở chỗ này…… Con tôi đâu? Con tôi đâu?” Nhạc Tuyết Vi không ngừng vuốt ve bụng nhỏ, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.



Hàn Thừa Nghị cúi đầu, chột dạ không dám nhìn cô.



Cũng không cần hỏi, Nhạc Tuyết Vi liền hiểu rõ, đứa bé đã không còn!



“A……” Nhạc Tuyết Vi thống khổ phát ra một tiếng nức nở, nắm cổ áo Hàn Thừa Nghị, tiếng được tiếng mất làm anh nghe liền đau lòng, “Anh nhìn tôi, con tôi đâu? Có phải hay không đã...? Anh nói chuyện đi! Con tôi có phải đã...?”



Hàn Thừa Nghị rũ mắt, lấy trầm mặc thay thế câu trả lời.



Đau thương cùng khủng hoảng vây quanh Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi túm chặt cổ áo Hàn Thừa Nghị không buông tay, loạng choạng ép hỏi: “Anh nói đi! Vì sao anh không nói lời nào? Anh dám làm không dám nhận sao? Con tôi! Con tôi đâu?”



“Tiểu Tuyết!” Hàn Thừa Nghị không đành lòng nhìn cô như vậy, bất đắc dĩ cầm tay cô, trấn an cô bình tĩnh lại, “Đừng như vậy, con không còn, em cũng đừng khóc làm hư thân thể, nha?”



“……” Nhạc Tuyết Vi hít một hơi, đôi mắt mở lớn! Trơ mắt nhìn Hàn Thừa Nghị…… Anh vừa rồi nói cái gì? Con quả nhiên không còn?



“Tiểu Tuyết.” Hàn Thừa Nghị đau lòng. Lúc này anh mới hiểu được, anh luyến tiếc đứa nhỏ này biết bao! Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi.



“Hung thủ……” Nhạc Tuyết Vi dựa vào ngực Hàn Thừa Nghị, hai mắt yên tĩnh, trong miệng lại nói ra hai chữ.



Hàn Thừa Nghị không nghe rõ, cúi đầu hỏi: “Tiểu Tuyết, em nói gì? Là chỗ nào không thoải mái, hay muốn gì?”



“Hung thủ.” Nhạc Tuyết Vi nói thầm, cũng không phải trả lời Hàn Thừa Nghị.



Nhưng Hàn Thừa Nghị lại nghe thấy, cả người rùng mình, Nhạc Tuyết Vi như vậy, càng làm cho anh thấy áy náy và đau lòng. Anh đột nhiên sinh ra một loại sợ hãi, anh cảm thấy Nhạc Tuyết Vi cách anh rất xa, rất xa, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại không thể với tới.



Nhạc Tuyết Vi cười lạnh một tiếng, tránh Hàn Thừa Nghị, lau nước mắt trên khuôn mặt tái nhợt mà tiều tụy, càng có một ảo giác tang thương.



“Hung thủ…… Anh là hung thủ!” Nhạc Tuyết Vi nhìn thẳng Hàn Thừa Nghị, ánh mắt trực tiếp mà sắc bén, làm Hàn Thừa Nghị tránh cũng không thể tránh, chỉ có thừa nhận.



“Tiểu Tuyết……” Hàn Thừa Nghị không thể phản bác, anh muốn nói, anh cũng khó chịu như cô khi mất đi con, nhưng lời này, chính anh nghe cũng thấy là giả…… Anh đã từng kiên quyết muốn cô phá thai!



“Anh thật tàn nhẫn tâm! Hàn Thừa Nghị, đó là con anh, anh không phải người, người sẽ không tàn nhẫn với con mình như vậy! Nếu anh tàn nhẫn như vậy, lúc trước vì sao đi A Quốc, vì sao muốn cưới tôi? Anh cho tôi niềm vui lớn như vậy, bây giờ lại ra tay bóp chết toàn bộ!”



Nhạc Tuyết Vi bình tĩnh kể ra, ngữ khí gợn sóng lại lộ ra hơi lạnh thấu xương, “Ha hả……”



Nhạc Tuyết Vi đột nhiên nở nụ cười, “Nhưng cũng không thể trách anh, là tôi không tốt, không biết tự lượng sức mình muốn ở bên anh. Một cây làm chẳng nên non, là tôi ngốc, chẳng trách người khác được.”



“Tiểu Tuyết, anh đối với em là……” Hàn Thừa Nghị vội vàng muốn bày tỏ cõi lòng, lúc này căn bản đã không cần bận tâm mặt mũi.



Chỉ tiếc, Nhạc Tuyết Vi cũng không cho anh cơ hội này. Con không còn, chuyện này làm cô bi thương quá nhiều……



“Anh không cần phải nói nữa, tôi cũng không muốn nghe. Tôi nói rồi, con còn, chúng ta tiếp tục, con mất, chúng ta kết thúc, Hàn Thừa Nghị, chúng ta kết thúc rồi.”



Ánh mắt Nhạc Tuyết Vi sáng quắc nhìn Hàn Thừa Nghị, tâm như tro tàn, lời cô nói, giống như kiếm hai lưỡi, làm bị thương Hàn Thừa Nghị đồng thời cũng làm bị thương chính mình.



“Hàn Thừa Nghị, rốt cuộc tôi là gì của anh?” Nhạc Tuyết Vi khinh thường cười lạnh, cười đến mức không ngừng ho khan, “Khụ khụ khụ…… Thật buồn cười! Cái gì cũng có thể cho tôi, nhưng lại không thể cho tôi một đứa con? Nhưng anh có biết hay không, cái gì tôi cũng không muốn, chỉ muốn con?”



Ngày cô gả cho anh, liền ảo tưởng, cả đời này chẳng cần gì, chỉ muốn bên anh, sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con, cô chỉ là một cô gái bình thường có một tâm nguyện bình thường.



Hàn Thừa Nghị đau lòng: “Tiểu tuyết, thực xin lỗi, anh sẽ đối tốt với em gấp bội, em muốn có con, chúng ta……”



“Chúng ta có thể có sao?” Nhạc Tuyết Vi châm chọc nhìn anh, Hàn Thừa Nghị không đành lòng tránh tầm mắt, ngoài ý muốn chỉ là ngoài ý muốn, nếu có thêm một lần nữa, anh biết sẽ có thương tổn còn để cho nó xảy ra sao?



“Thực xin lỗi, Tiểu Tuyết, không có con, chúng ta vẫn……”



“Câm mồm!”



Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cất cao thanh âm, che lỗ tai, quát: “Đừng nói nữa! Anh là hung thủ! Hung thủ giết người! Anh đi ra ngoài…… Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa! Tôi không muốn nghe gì hết!”



“Tiểu Tuyết, em đừng đuổi ta đi, anh chăm sóc em. Em như vậy, anh không yên tâm để em một mình.”



Hàn Thừa Nghị không quan tâm, mạnh mẽ Nhạc Tuyết Vi kéo vào trong lòng ngực, bướng bỉnh không chịu buông tay. Anh vô cùng hối hận, vì lời thề lúc trước, yêu cầu cô bỏ đứa bé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK