Mục lục
Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Chi Misaki



Ngày hôm sau, Nhạc Tuyết Vi không tới công ty đi làm, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Nghê Tuấn xin nghỉ. Nghê Tuấn cúp điện thoại, nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, lời nói có chút do dự:" Tam Thiếu, Nhạc tiểu thư cô ấy... Nói thân thể không thoải mái, hai ngày tới sẽ không đi làm, còn có, nghi thực đặt nền móng cho 'Ẩn hồ' cùng tiệc tối, cô ấy cũng không tham gia, còn nói là bởi vì không có lễ phục...Không muốn làm cho ngài mất mặt."



"Cái gì?" Hàn Thừa Nghị ngạc nhiên bật cười, lại muốn nháo cái gì nữa a?



Tiểu nha đầu quả thực rất có tinh thần nha? Cô cùng Kiều Vạn Đông câu tam đáp tứ, dây dưa không rõ ràng, anh còn chưa có giáo huấn cô, cô trái lại còn muốn làm bộ làm tịch. Xem ra, anh không thể không quản rồi!



"Hắt xì!"



Trong ký túc xá, Nhạc Tuyết Vi cả người bọc chăn bông, mở điều hòa, miệng thì không ngừng hắt xì, chảy nước mũi, ánh mắt vừa đỏ vừa sưng.



Nguyễn Đan Ninh giúp cô rót ly nước, một tay đưa thuốc cảm qua: "Tới, uống thuốc. Cậu có bị cảm nặng lắm không? Cho cậu buổi tối bật điều hòa đấy! Nhìn xem, bị cảm chưa? Sáng đã uống thuốc chưa? Tớ thấy hay là vẫn nên đi bệnh viện truyền dịch đi? Hửm?"



Nhạc Tuyết Vi nhận lấy ly nước cùng viên thuộc, một ngụm uống vào, lắc lắc đầu: "Không cần, uống thuốc rồi, ngủ một giấc là được. Không phải là cậu muốn lên thư viện sao? Đi đi!"



"Vậy tớ đi đây! Cậu đừng ngủ ở giường của cậu nữa, giường cậu đối diện với điều hòa, ngủ trên giường của tớ đi, nghe lời!"



Nhạc Tuyết Vi vội vàng gật đầu: "Đan Đan, cậu lải nhải như vậy thật giống bà tớ! Chờ tớ khỏe lên, tớ nhất định sẽ cưới cậu! Quá hiền rồi !"



"Cút! Còn có thể khua môi múa mép thế này chắc là không có việc gì rồi, tớ đi đây, có việc thì gọi điện thoại cho tớ." Nguyễn Đan Ninh dặn đi dặn lại, vẻ mặt lo lắng bước ra cửa.



Nhạc Tuyết Vi chậm rãi di chuyển sang giường của Nguyễn Đan Ninh, bọc chăn ngủ, thuốc có tác dụng rất nhanh liền khiến cô chìm vào giấc ngủ say. Nhưng trong lúc ngủ, cô vẫn cảm thấy cả người rét run, cổ họng bỏng rát giống như bị thiêu đốt. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Nhạc Tuyết Vi nghĩ, thật không tốt, uống thuốc cũng không có chút tác dụng nào cả.



Xem ra thực phải đến bệnh viện khám thôi.



Tuy không thoải mái, nhưng Nguyễn Đan Ninh còn phải làm bài khóa để chuẩn bị cho bài nghiên cứu, vẫn là không nên quấy rầy cô ấy, cũng không phải bệnh gì to tát. Nhạc Tuyết Vi cố sức mặc quần áo cho tử tế, cầm lấy túi đi ra khỏi ký túc xá, đứng ở cửa sau trường học bắt xe.



Cô có chút khó chịu trong người, cho nên có người đến gần, cô cũng không hề hay biết.



"Tuyết, Tuyết Vi?"



Người này đúng là Cừ Lễ Dương. Trải qua chuyện lần trước, Cừ Lễ Dương thấy Nhạc Tuyết Vi cũng sẽ đi đường vòng đi, có điều, anh lại nhìn thấy bộ dáng không được khỏe của Nhạc Tuyết Vi, sợ cô thực xảy ra chuyện gì, cho nên mới lấy hết dũng khí đi qua nói chuyện với cô.



Nhạc Tuyết Vi quay đầu nhìn về phía anh, suy yếu cười cười: "Học trưởng, là anh nha!"



"Uh`m, em làm sao vậy? Xem ra thật không được tốt lắm."



Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu, bởi vì thân thể cực kỳ không thoải mái, cô cũng không muốn cậy mạnh, vịn lấy tay Cừ Lễ Dương, thở hắt ra: "Học trưởng, hiện tại anh có việc gì không? Có thể đưa tôi đến bệnh viện được chứ? Tôi có chút không khỏe, sợ đi được một nửa, lại xảy ra chuyện."



"..." Cừ Lễ Dương chần chờ một lát, hỏi: "Hàn Thừa Nghị đâu? Anh ta không đi cùng em?"



Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc khó hiểu: "Anh ta vì sao lại phải đi cùng tôi?"



"Em, hai người... Hai người không phải..." Cừ Lễ Dương đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không phải ở cùng một chỗ sao?"



"Ha ha..." Nhạc Tuyết Vi gương mặt trắng bệch, bất đắc dĩ cười nói: "Không có, đã chia tay rồi, hiện tại tôi chỉ là cấp dưới của anh ta, tôi cùng anh ta không phải loại quan hệ kia. Anh ta đã có vị hôn thê, chuẩn bị đính hôn rồi..."



"Này... Là thật sao?"



"Uh`m, thật sự, tôi lừa anh làm gì?"



Ánh mắt Cừ Lễ Dương vốn ảm đạm đột nhiên sáng ngời, lời nói của Nhạc Tuyết Vi giống như mang đến cho anh một chút hy vọng.



Nói ra lời trong lòng, anh có chút sợ Hàn Thừa Nghị, nhưng trong lòng anh thực sự đối với Nhạc Tuyết Vi... Vẫn chưa chết tâm. Tuy anh từng làm tổn thương Nhạc Tuyết Vi, nhưng đúng thật theo lời anh nói, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do Hàn Thừa Nghị làm hại, lần đó hạ thuốc với cô cũng là do ghen tỵ khi thấy cô ở bên Hàn Thừa Nghị.



Nói đến cùng, cô gái tốt như Nhạc Tuyết Vi, Cừ Lễ Dương mà không thích cô, quả thực là có mắt như mù.



Lúc này, Cừ Lễ Dương lại nghe thấy Nhạc Tuyết Vi nói, cô cùng Hàn Thừa Nghị đã kết thúc, chuyện này có phải đại biểu cho việc anh vẫn còn cơ hội hay không?



Nhạc Tuyết Vi đơn thuần, tâm địa thiện lương... Nếu anh cố gắng sửa sai, muốn tái hợp lại, cũng không phải không có khả năng. Cừ Lễ Dương nhất thời vì việc này mà hăng hái hẳn lên, cảm giác con đường phía trước tràn đầy hy vọng.



"Học trưởng, học trưởng?" Nhạc Tuyết Vi lắc lắc Cừ Lễ Dương, không rõ vì sao anh đột nhiên trở nên ngây dại: " Nếu anh không rảnh thì thôi vậy."



"Không, anh không có." Cừ Lễ Dương phục hồi lại tinh thần, khẩn trương phủ nhận. Không chỉ như thế, thái độ của anh cũng vô cùng ân cần:" Nếu không, anh cõng em đi? Nhìn em như vậy, một trận gió thổi qua cũng có thể ngã."



"Uh`m, cám ơn anh nha." Nhạc Tuyết Vi cảm thấy thật sự không thoải mái, nên cũng không tiện từ chối.



Cừ Lễ Dương cõng Nhạc Tuyết Vi đến bệnh viện, xếp hàng, đăng ký, lấy thuốc, bận rộn một hồi, rốt cuộc Nhạc Tuyết Vi cũng được truyền dịch, cô nằm trên ghế dài tại đại sảnh truyền dịch, bởi vì thân thể không thoải mái nên cô liền ngủ thiếp đi. Trong đại sảnh có mở điều hòa, Cừ Lễ Dương liền cởi áo khóa đắp lên người cô, sợ cô lại bị cảm lạnh.



Tổng cộng phải truyền bốn chai dịch, Nhạc Tuyết Vi truyền từ lúc chưa tới ba giờ cho đến bảy tám giờ tối vẫn chưa xong, bụng đã sớm đói meo.



"Đói bụng rồi phải không? Em đừng để mình đói bụng, anh đi mua cơm, bây giờ em đừng ngủ nữa, ngồi nhìn chai truyền dịch đi, Hửm?"



Cừ Lễ Dương lấy tay sờ trán Nhạc Tuyết Vi, thấy đầu cô đã không còn nóng như vừa rồi nữa, đã hạ sốt không ít.



Anh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi mua đồ ăn.



Cừ Lễ Dương vừa mới đi, di động Nhạc Tuyết Vi liền vang lên, cầm lên vừa thấy chính là Hàn Thừa Nghị gọi tới: “Ừhm?" Giọng nói Nhạc Tuyết Vi đầy suy yếu vang lên.



" Nghe điện thoại là đã nháo đủ rồi hả? Lại còn giả bệnh với tôi! Định trốn ai? Em vẫn còn mặt mũi muốn nháo với tôi sao? Tôi còn không có trách em..." Ở đầu bên kia, Hàn Thừa Nghị không ngừng nói những lời trách móc.



Nhạc Tuyết Vi vốn bị ốm, lại nghe được những lời này của Hàn Thừa Nghị, trong lòng càng thêm ủy khuất, một câu cũng chưa nói liền cúp điện thoại, Hàn Thừa Nghị đáng ghét! Nói giỏi lắm sao? Anh coi cô là hồ nháo... Còn Kiều Vũ Vi thì sao? Kiều Vũ Vi là bảo bối, cô ta cái gì cũng tốt, đã thế sao không đi tìm cô ta đi lại còn gọi điện thoại cho cô làm gì?



Cuộc trò chuyện bị cắt đứt, rất nhanh liền được gọi tới. Tắt đi lại gọi, tắt đi lại gọi.



Nhạc Tuyết Vi vô cùng phiền não liền nhíu mày bắt máy, quát nhẹ: " Làm gì? Một lần lại một lần gọi tới là sao? Tôi đã xin phép rồi!"



"Ở đâu? Em tốt nhất nên nói thật, tôi chỉ cần mở định vị là có thể tìm thấy em, chỉ là không muốn phiền phức như vậy thôi!" Giọng nói Hàn Thừa Nghị mang theo vài phần lạnh lùng cùng uy hiếp truyền tới trong tai Nhạc Tuyết Vi.



"Không phải nói với anh là tôi bị bệnh sao? Ở đại sảnh bệnh viện truyền dịch! Nếu anh còn không tin, liền có thể tới đây xác nhận một phen!" Nhạc Tuyết Vi nói xong một lần, hốc mắt liền đỏ ửng, nước mắt rơi xuống, đồ xấu xa! Đối với cô thì hung dữ như vậy, đối với Kiều Vũ Vi thì hết lòng ôn nhu săn sóc!



Mà ở đầu bên kia điện thoại, Hàn Thừa Nghị liền hồ đồ rồi.



Tiểu nha đầu không có lừa anh, thật đúng là bị bệnh? Vừa rồi nghe giọng nói của cô quả thực là có chút không đúng.



"Nghê Tuấn, đến bệnh viện."



Tình trạng chắc không được tốt lắm, tiểu nha đầu buổi sáng còn gọi điện tới xin phép, bây giờ đã ở trong bệnh viện truyền dịch, xem ra là bệnh không nhẹ. Anh nghĩ thế nào cũng không ra tiểu nha đầu sẽ bị bệnh nha! Ngày hôm qua cô vẫn còn sinh long hoạt hổ... Càng nghĩ lại càng thấy sốt ruột.



"Lái nhanh lên!"



“Vâng ạ!”



......



"Tới, ăn thêm miếng nữa, chậm một chút."



Bởi vì tay phải Nhạc Tuyết Vi phải truyền dịch, cho nên không thể cầm đũa, đành phải để Cừ Lễ Dương đút cho cô. Hai người kỳ thật đều rất xấu hổ, lúc trước có cơ hội trở thành người yêu của nhau những 3 năm cũng không có thân mật như bây giờ, ngược lại hiện tại....



"Học trưởng, tôi no rồi, không muốn ăn nữa."



Cừ Lễ Dương gật gật đầu, đặt đồ ăn xuống, bưng bát canh bên cạnh lên: " Uống thêm một ngụm canh nữa."



"Không muốn uống nữa."



" Vậy uống ngụm nước đi, em bị sốt sẽ ra rất nhiều mồ hôi, cần phải uống nhiều nước." Cừ Lễ Dương mở chai nước khoáng đưa đến bên môi Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi rất khát nên liền uống vào.



Trong đại sảnh, tiếng người ồn ào, ầm ĩ... Bỗng chốc đột nhiên an tĩnh lại.



Mọi người đều không hẹn mà cùng dời ánh mắt hướng về phía đoàn người ở ngoài cửa, Hàn Thừa Nghị đứng ở chính giữ cửa, Nghê Tuấn đứng sau lưng cách anh hai bước, mà bảo tiêu thì thì xếp thành một hàng đứng sau hai người. Loại tình cảnh này, có muốn không để ý cũng không được.



Hàn Thừa Nghị không thèm để ý đến ánh mắt người ngoài, chỉ nhìm chăm chú vào Nhạc Tuyết Vi đang nằm ở một góc, cước bộ từ từ hướng về phía cô.



"Hừ, cậu, cút ngay!"



Hàn Thừa Nghị lườm Cừ Lễ Dương một cái, ánh mắt kia giống như là đang nhìn một đống rác rưởi.



Cừ Lễ Dương chịu đựng loại ánh mắt khuất nhục này, khuôn mặt đẹp trai liền đỏ ửng lên, e ngại quyền thế của Hàn Thừa Nghị liền không dám phát tác.



Hành động này của Hàn Thừa Nghị quả thực là đả thương đến lòng tự trọng của người khác, Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn Cừ Lễ Dương, cảm thấy anh có chút quá đáng. Cô không khỏi liền nói đỡ thay Cừ Lễ Dương: "Hàn Thừa Nghị, anh làm gì vậy? Nói chuyện thì chú ý một chút, học trưởng có làm gì anh sao? Sao anh có thể nói như vậy?"



Nhạc Tuyết Vi công khai bao che cho Cừ Lễ Dương, lại càng khiến cho Hàn Thừa Nghị thêm tức giận.



"Tôi làm sao? Tôi nói gì sai sao? Cậu ta đói xử với em như thế, em còn muốn tôi nói gì?" Hàn Thừa Nghị khinh thường cười lạnh một tiếng: "Cậu ta suy nghĩ bậy bạ với người phụ nữ của tôi, tôi còn cùng cậu ta khách khí cái gì? Thật nực cười!"



"Hàn Thừa Nghị!"



"Tuyết Vi không phải là người phục nữ của anh!" Cừ Lễ Dương đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Hàn Thừa Nghị, nói ra những lời này: "Các người đã chia tay rồi!"



Lời này vừa nói ra, chung quanh đột nhiên an tĩnh lại. Hàn Thừa Nghị quét mắt nhìn về phía Cừ Lễ Dương, ngay cả Nhạc Tuyết Vi cũng ngẩn ra, lôi kéo Cừ Lễ Dương: "Học trưởng, anh... Anh sao thế?"



"Haha..." Hàn Thừa Nghị sững sờ trong giây lát, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, giống như có thể chiếm đoạt toàn bộ!



Anh ngửa mặt lên trời cười hai tiếng, yết hầu chuyển động một cái, sau đó rất nhanh liền cúi người xuống, một tay túm lấy áo Cừ Lễ Dương, đè cậu ta lên tường. Khuỷu tay còn lại đè chặt lấy cổ Cừ Lễ Dương, giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên: "Có gan, cậu nói lại lần nữa xem?"



Cừ Lễ Dương bị xiết đến khó thở, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nào đâu còn nói được?



Nhạc Tuyết Vi vội vàng nhổ kim truyền dịch ra, nơi truyền dịch trên tay còn chảy máu cô cũng không quan tâm, tiến lên giữ chặt lấy Hàn Thừa Nghị: "Hàn Thừa Nghị, anh mau buông tay! Bắt nạt người yếu hơn mình thì có bản lãnh gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK