Bị Nhạc Tuyết Vi đẩy ra xa, Hàn Thừa Nghị chợt ngẩn người, đã bao lâu rồi anh chưa được nhìn thấy bộ dáng khóc lóc như vậy của Tiểu Tuyết?
Cho dù có giống như hiện tại bị cô chất vấn, anh cũng cảm thấy được đây là hạnh phúc khó có được, bởi vì, cuối cùng thì Tiểu Tuyết cũng chịu mở miệng nói chuyện với anh!
"Tiểu Tuyết, em thừa nhận, em là Tiểu Tuyết phải không?"
"Uh`m?" Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn không hiểu nổi Hàn Thừa Nghị, vì sao lối tư duy của anh lại nhảy sang vấn đề này rồi? Vừa lúc cô thấy hối hận khi đã hét câu kia với anh: "Không phải! Tôi chưa từng thừa nhận! Anh muốn tìm Tiểu Tuyết phải không? Được, hiện tại tôi liền nói rõ với anh, cô ấy đã chết rồi!"
Nhạc Tuyết Vi trừng lớn hai mắt, mí mắt cũng không thèm nháy lấy một cái, nước mắt cũng sắp không nhịn được mà lăn xuống.
"Cô gái ngốc nghếch Nhạc Tuyết Vi đã từng tin tưởng Hàn Thừa Nghị là chân ái của cô ấy, một Nhạc Tuyết Vi muốn vì Hàn Thừa Nghị mà sinh con dưỡng cái, một Nhạc Tuyết Vi toàn tâm toàn ý chờ anh ngoái đầu lại, vô số lần cho anh cơ hội, đã sớm chết vào bốn năm trước! Cô ấy chết như thế nào, không phải trong lòng anh rõ nhất sao?"
Giữa màn mưa lớn, Hàn Thừa Nghị giống như một bức điêu khắc cứng đờ, khuôn mặt tràn đầy ưu thương, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại màu sắc của nỗi u buồn cùng ẩn nhẫn chịu đựng.
Nhạc Tuyết Vi trách mắng anh, từng câu từng chữ đều là sự thật! Hàn Thừa Nghị không thể phủ nhận, là anh đã không thể bảo vệ cô thật tốt... Là anh vô dụng!
Cô quá kích động, mưa rơi cũng ngày càng nặng hạt hơn. Hàn Thừa Nghị anh thua rồi, kết thúc trận này nhất định vẫn là anh thua.
"Mưa lớn, chúng ta đi vào trước có được không?" Nói xong anh liền tiến lên giữ chặt tay cô.
"Anh buông ra!" Nhạc Tuyết Vi lau mặt, trừng mắt đẩy Hàn Thừa Nghị ra, tự mình đi vào trong. Hàn Thừa Nghị hết cách đành phải đi phía sau cô.
Đột nhiên, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy bụng dưới đau rát, kèm với đó là một luồng khí nóng dâng lên. Cô ảo não nhắm mắt nhẩm tính ngày rồi thầm mắng...Con mẹ nó, không thể nào? Sao lại xui thế chứ?
"Tiểu Tuyết, làm sao vậy? Đau bụng à?"
Hàn Thừa Nghị vừa mới tựa vào gần, Nhạc Tuyết Vi liền lập tức ôm bụng né tránh, "Đừng tới đây, không liên quan tới anh, không cần anh quan tâm!"
Bụng cũng đã đau thành như vậy rồi mà vẫn còn quản anh có quan tâm không hả? Lần này, Hàn Thừa Nghị không nói hai lời liền bước nhanh hai bước bế người lên.
"Tam Thiếu..."
Nghê Tuấn đúng lúc xuất hiện bật một chiếc dù xanh che chắn trên người Nhạc Tuyết Vi:"Tam thiếu phu nhân đây là? Có cần gọi bác sĩ không ạ?"
"Không cần!" Nhạc Tuyết Vi xấu hổ vùi mặt vào lồng ngực Hàn Thừa Nghị, "Dì cả" đến thôi mà, không cần phải khoa trương thế chứ?
"Đừng nghe cô ấy, lập tức gọi bác sĩ tới!" Hàn Thừa Nghĩ liếc mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi một cái, lắc đầu với Nghê Tuấn: "Đi đi, nghe tôi."
"Vâng..."
"Hàn Thừa Nghị! Tôi nói là không cần tìm bác sĩ, anh không nghe thấy sao?" Nghê Tuấn mới vừa lên tiếng, Nhạc Tuyết Vi quát lớn, khuôn mặt xinh xắn cũng sắp nhăn thành một đoàn.
Hàn Thừa Nghị đành phải thôi, nháy mắt ra hiệu cho Nghê Tuấn, Nghê Tuấn hiểu ý im lặng không tiếng động lui xuống.
Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi trở lại phòng, toàn thân cô ướt sũng, anh cũng không thèm để ý, trực tiếp đặt cô lên chiếc giường êm ái, lấy khăn lông bao trọn lấy người cô, đầu cô.
Một bên vừa xoa, một bên hỏi cô: "Tắm rửa trước được không? Trước tắm cái đã, mắc mưa sẽ bị cảm đấy."
"Hừm..."Nhạc Tuyết Vi hừ một cái, người đàn ông này lại tới nữa, chính là loại cưng chiều khiến cô không còn lực để chống đỡ.
"Ngoan, chờ một lát, anh đi xả nước."
Hàn Thừa Nghị đứng dậy đang muốn vào phòng tắm, chuông lại cửa vang, chắc là Nghê Tuấn đưa bác sĩ tới.
"Vào đi!"
Cửa bị đẩy ra, Nghê Tuấn dẫn theo bác sĩ vào:"Tam Thiếu, bác sĩ đã tới."
Một vĩ bác sĩ nam trung tuổi hướng Hàn Thừa Nghị gật đầu: "Tam Thiếu."
Hàn Thừa Nghị hếch cằm trở lại bên giường, cầm lấy tay Nhạc Tuyết Vi dỗ cô nói: "Tiểu Tuyết ngoan a, bác sĩ đã đến, để ông ấy nhìn một chút, bụng sẽ không tự nhiên mà đau đâu.”
"..." Nhạc Tuyết Vi vừa thấy bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ nam! Nhất thời cả khuôn mặt liền đỏ lựng, cắn răng trừng mắt lườm Hàn Thừa Nghị: "Hàn Thừa Nghị, anh làm gì thế? Tôi không gặp bác sĩ."
Hàn Thừa Nghị nhíu mi có chút mất kiên nhẫn, không vui nói:" Sao em lại không nghe lời thế? Không thoải mái đương nhiên phải để cho bác sĩ khám rồi! Đừng tùy hứng!"
"Tôi nói là không!" Nhạc Tuyết Vi quay đầu đi, lấy khăn chùm cả người không nghe anh khuyên bảo.
"Em..."
Hàn Thừa Nghị còn đang định nói cái gì nữa, trái lại bác sĩ đứng ở một bên dường như đã nhận ra điều gì đó, ngăn Hàn Thừa Nghị lại: "Ai, Tam Thiếu..." Bác sĩ tiến đến bên tai hàn Thừa Nghị thấp giọng nói: "Xem tam thiếu phu nhân như vậy, chỉ sợ là vấn đề của con gái, khó mở miệng..."
Vấn đề của con gái? Vấn đề gì?Hàn Thừa Nghị đã khi nào thì gặp qua vấn đề này, đầu óc nghĩ đến muốn xoắn xuýt lại với nhau, bốn năm trước, thời điểm cô sinh non cũng là đau bụng!
Trong đầu "ong" một tiếng, Hàn Thừa Nghị nhanh chóng nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, lại thấy cô cứ che che đậy đậy, nhất thời liền nhận định là tình huống kia!
Này còn không phải? Anh khẩn trương nhìn cô, Tiểu Tuyết vậy mà lại... Xem anh là người lớn tuổi, thủ đoạn mềm nhẹ, tên nhóc Lương tư Văn kia vậy thế nhưng lại làm ra loại chuyện này với Tiểu Tuyết?
Trong khoảnh khắc đó, thái độ của Hàn Thừa Nghị đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tay phải vừa nhấc, khóe miệng liền nở một nụ cười lạnh: "Nghê Tuấn, đưa bác sĩ đi! Không cần khám nữa! Mất đi là tốt nhất!"
Ba người trong phòng lập tức tròn mắt nhìn về phía anh, vẻ mặt Hàn Thừa Nghị xơ xác tiêu điều, ánh mắt giăng đầy tơ máu kia tuyệt nhiên không phải là giả.
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe lộ ra từ trong đống khăn lông, anh lại đang nói gì nữa đây? Cô như thế nào lại nghe không hiểu gì hết vậy? Bác sĩ cùng Nghê tuấn cũng đều bị vây trong trạng thái mơ hồ mờ mịt, lối suy nghĩ của Tam Thiếu... Quả thực không phải người bình thường có được nha, bọn họ đương nhiên cũng không hiểu.
"Còn thất thần làm gì? Đều ra ngoài hết đi!"
Hàn Thừa Nghị cũng xoay người qua, nếu hiện tại anh còn không đi, chỉ sợ sẽ nhịn không được mà dạy dỗ Tiểu Tuyết một trận! Tiểu Tuyết không sai, là anh không nỡ động đến một đầu ngón tay của cô, muốn giáo huấn cũng nên đi tìm tên nhóc Lương Tư Văn kia!
"Tam, Tam Thiếu..." Vẫn là bác sĩ lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, cúi đầu khúm núm giải thích: " Có phải ngài hiểu nhầm cái gì không? Tam thiếu phu nhân, cô ấy... Cô ấy..."
Hàn Thừa Nghị trừng mắt: " Cô ấy cái gì?"
"Hẳn là "Cái kia" đến, đa số con gái tới lúc đó đều đau bụng..."Bác sĩ càng nói về sau lại càng nhỏ, người không cẩn thận lắng nghe chắn chắn sẽ không nghe thấy.
Nghê Tuân đã nhanh lẹ quay mặt đối diện với cánh cửa rồi. Còn trên mặt Hàn Thừa Nghị lại thay đổi hết một lượt hồng rồi lại trắng, nói đến mức này rồi mà anh còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa sao?
Mí mắt anh nhắm chặt lại, thấp giọng mắng: "Đáng chết!"
"Khụ khụ..." Hàn Thừa Nghị đặt nắm đấm bên môi tính che dấu sự xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, hỏi bác sĩ: "Kia...Vậy tiếp theo nên làm gì?"
"Chú ý giữ ấm, nơi này của tôi có thuốc thoa ngoài da, uống thuốc cũng phải dùng nước ấm, nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không có vấn đề gì."
Bác sĩ vừa nói vừa lấy thuốc từ trong hòm thuốc ra đặt vào trong tay Hàn Thừa Nghị.
Vẻ xấu hổ trên mặt Hàn Thừa nghị vẫn còn chưa lui hết, tay giơ lên nhận thuốc: "Được được, tôi biết rồi, mấy người đi ra ngoài đi!"
"Vâng, Tam Thiếu."
Nghê Tuấn cùng bác sĩ vừa mới đi, Hàn Thừa Nghị liền đi tới bên giường, mới vừa há miệng nói: "Tiểu Tuyết..." Một cái gối đầu lớn liền phi thẳng vào mặt anh!
Theo động tác của cô chiếc khăn lông trên người liền trượt xuống, cô cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị quát: "Vừa nãy anh nói cái gì mất mới tốt hả? Anh nói cho rõ ràng!"
"..." Hàn Thừa Nghị tự biết thẹn liền cúi đầu không trả lời vấn đề này:"Trước uống thuốc, tắm rửa một chút, em còn cần phải uống thuốc..."
"Cút!" Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn không thèm nghe anh nói, vừa rồi cô nhất thời còn chưa phản ứng kịp nhưng hiện tại chẳng nhẽ còn không hiểu?
"Có phải anh cho rằng, trong bụng tôi còn có cái gì khác? Haha...Mất cái gì mới tốt?" Nhạc Tuyết Vi cười lớn, nụ cười có chút thê thảm, nỗi đau đớn đã từng trải qua lại như tái hiện ngay trước mắt!
"Tôi như thế nào đã quên, anh thích nhất là làm cho đứa trẻ biến mất? Anh ngay cả cốt nhục của chính mình còn bỏ được, anh còn có cái gì không nỡ? Nhưng Hàn Thừa Nghị anh cũng đừng coi tất cả mọi người ai ai cũng đều xấu xa như anh, đều là kẻ không chịu trách nhiệm! Nếu đã không chấp nhận nổi thì lúc trước cũng không cần cho!"
Đối mặt với từng câu từng chữ chỉ trích của Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị chỉ cảm thấy ngón út tay trái lại ẩn ẩn đau nhức, anh tự nói với chính mình, bản thân anh không có gì phải ủy khuất cả.
Đứa con không được ra đời kia của anh, còn có vợ anh mới là những người chịu nhiều đau đớn nhất!
"Thực xin lỗi..." Hàn Thừa Nghị không thể cãi lại, chỉ có thể nói ra ba chữ này.
"Haha..." Nhạc Tuyết Vi hét xong những lời kia, toàn thân cô cũng vô lực ngã xuống giường, đưa lưng về phía Hàn Thừa Nghị: "Anh đi ra ngoài, van cầu anh ra ngoài..."
Cổ họng Hàn Thừa Nghị như bị nghẹn lại khó chịu, anh đặt thuốc ở trên bàn, dặn dò: "Đây là thuốc, em nhớ phải uống cẩn thận."
Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt lại không có trả lời anh, đằng sau lưng nghe thấy tiếng bước chân xa dần của anh nhưng không phải là hướng đi ra ngoài. Chẳng biết tự khi nào bên trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy róc rách, là tiếng Hàn Thừa Nghị xả nước tắm cho cô.
Tiếng nước dừng lại, Hàn Thừa Nghị đi ra: " Nước anh đã chuẩn bị xong, em đi tắm một chút… Lát nữa anh sẽ bảo người ta mang canh nóng cùng ‘Cái kia’ qua... Anh đi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi anh.”
Bóng lưng Nhạc Tuyết Vi cứng nhắc, không nói được lời nào, đầu ngón tay khảm sâu vào lòng bàn tay, người đàn ông tốt như thế tại sao cứ nhất thiết phải là một viên thuốc độc?
Tiếng bước chân xa dần, nghe thấy thanh âm đóng cửa phòng, Nhạc Tuyết Vi liền ngồi dậy đi về phía phòng tắm. Trong bồn tắm xả đầy nước, bàn tay đưa ra thử nhiệt độ vừa hợp.
"Hừ, ngu ngốc, không biết "Dì cả" đến thì không được tắm bồn sao? Tình trường thì lão luyện mà ngay cả điểm này của con gái người ta cũng không biết?"
Nhạc Tuyết Vi bắt đầu cởi áo khoác, chuẩn bị tắm rửa, ví tiền liền từ trong túi quần rơi xuống mặt đất, chiếc ví bị bung ra vừa lúc để lộ một tấm hình bên trong.
Nhìn thấy bức ảnh này, ánh mắt Nhạc tuyết Vi dần trở nên như hòa hơn, cô ngồi xổm xuống nhặt ví tiền lên, đưa bức ảnh đến bên miệng hôn chụt một cái, mỉm cười thì thầm: "Các bảo bối, mẹ yêu các con!"
Đây là bí mật của cô, là bí mật mà cô chưa từng chia sẻ với bất cứ kẻ nào, cho dù là Lương Tư Văn, cô cũng đã che dấu anh suốt bốn năm trời...