Kỳ thật cũng không phải tin tức bát quái gì, mà là đưa tin Hàn Thừa Nghị cùng vị hôn thê tham gia thương yến . Ảnh chụp cũng không phải rất rõ ràng, Hàn Thừa Nghị là nhân vật nổi tiếng của thành phố T, hình ảnh của hắn không bị xử lý làm mờ, nhưng là,mặt vị hôn thê của hắn lại được làm mờ , cho nên nhìn không thấy được diện mạo chân thực.
Chỉ là, nhìn thân ảnh hai người ôm nhau , cũng không khó nhìn ra tình cảm của họ tốt đẹp đến mức nào, Hàn Thừa Nghị cúi đầunhìn vị hôn thê, bộ dáng thâm tình như vậy , liếc mắt đưa tình.
“Hô!” Nhạc Tuyết Vi thở phào một hơi, vỗ vỗ gương mặt, cảm thấy đầu óc thanh tỉnh rất nhiều.
Tạp chí bát quái còn có thể có tác dụng tỉnh não nâng cao tinh thần, quá thần kỳ! Ít nhiều thì tạp chí bát quái này đã giúp cô quyết định được nỗi lòng chưa yên ổn suốt hai ngày nay, thiếu chút nữa lại đi vào bẫy của tên Hàn Thừa Nghị “ác ma” kia! Anh ta rõ ràng là có vị hôn thê a!
Cũng giống như “1000 vạn” kia vậy , Hàn Thừa Nghị đối nàng tốt nhưng bất quá chỉ là thủ đoạn để anh bức cô đi vào khuôn khổ, chỉ là gặp dịp thì chơi! cô từ đầu đến cuối bất quá chỉ như đồ vật cho anh ta đùa bỡn!
Cho nên,vào thời điểm Hàn Thừa Nghị gọi điện thoại đến, Nhạc Tuyết Vi quyết đoán nhận máy.
“Nghĩ kỹ rồi?” thanh âm của Hàn Thừa Nghị phá lệ trong trẻo, bộ dáng như đã biết trước được mọi việc .
“Ừm, nghĩ kỹ rồi.” Nhạc Tuyết Vi nhấn từng chữ rõ ràng trả lời Hàn Thừa Nghị, “ Tôi sẽ không trở về làmthư kí riêng cho anh đâu, tôi tin tưởng rằng ngài tổng giám đốc có thể tìm được người càng thích hợp tôi. Tôi sẽ làm tốt công việc thực tập sinh của mình ở bộ phận thiết kế, hoàn thành xong một năm thực tập. Hơn nữa, sau này tôi cũng không có ý định cùng tổng giám đốc ngài có bất luận quan hệ cá nhân gì, chính là như vậy, tôi đã nói xong rồi. Như vậy đi, tôi cúp máy đây.”
Hàn Thừa Nghị sắc mặt thoáng lạnh đi, nghe trong di động truyền đến âm thanh “Đô đô”, ý cười đã trên khóe môi biến mất không còn sót lại chút gì! Tiểu nha đầu, cư nhiên chơi anh một vố? Anh đời này cũng chưa ở trên người nữ nhân nếm qua cái tư vị này, tiểu nha đầu nơi này ngược lại để cho anh ăn đủ !
Được , tiểu nha đầu thích chơi, anh liền bồi cô!
Nhạc Tuyết Vi ý chí đích thực là cũng đủ kiên định, cô hạ quyết tâm không muốn liên quan gì với Hàn Thừa Nghị, tự nhiên phải kiên quyết chấp hành. Bất quá,cô không đoán trước được là sẽ gặp Hàn Thừa Nghị bên ngoài phòng bệnh của bà.
Ngày đó, Nhạc Tuyết Vi cùng xin công ty nghỉ phép, cô vẫn là học sinh, vừa mới bắt đầu khai giảng năm thứ 4, chương trình học không cần thiết lắm, nhưng là, cô muốn về trường học tham dự kì thi. Thời điểm bà ngoại xảy ra chuyện, cô đang ở trường tham gia thi, di động tắt máy.
Cho đến khi cô ra khỏi phòng thi , mở máy lên mới phát hiện, bệnh viện gọi cho cô vô số cuộc điện thoại.
“Bà ngoại!”
Nhạc Tuyết Vi lập tức luống cuống tay chân, bệnh viện gọi điện cho cô nhiều như vậy, nhất định là bà ngoại đã xảy ra chuyện! Nhạc Tuyết Vi vừa chạy khỏi cửa, vừa gọi điện cho bệnh viện, quả nhiên bà ngoại hôm nay đang sinh hoạt ở bên ngoài, không cẩn thận từ trên xe lăn té xuống!
“Bà ngoại……” Nhạc Tuyết Vi gấp gáp, nước ở hốc mắt đảo quanh.
Nào biết đâu, tới cổng trường học, xe của Hàn Thừa Nghị đã chờ ở đó. Còn có vệ sĩ đứng ở bên cửa xe, thay cô mở cửa: “Nhạc tiểu thư, tam thiếu dặn chúng ta ở chỗ này chờ cô, cô vừa ra liền lập tức đưa cô đi bệnh viện, mời cô mau lên xe.”
Hàn Thừa Nghị thế nào lại biết cô hôm nay về trường để kiểm tra? Mấu chốt là,anh ta vì cái gì phái xe chờ ở cổng? Chẳng lẽ anh ta biết bà cô đã xảy ra chuyện? Liên tiếp nghi hoặc, Nhạc Tuyết Vi không nghĩ ra, nhưng cô không nghĩ được nhiều như vậy , chạy nhanh lên xe, giục lái xe đưa đi bệnh viện, tất cả mọi việc hết thảy đều không bằng quan trọng bằng an nguy của bà ngoại!
Tới bệnh viện rồi , chạy đến phòng bệnh của bà ngoại, càng làm cho Nhạc Tuyết Vi không tưởng tượng được chuyện gì đang diễn ra!
Bà ngoại cô đáng nhẽ đã té ngã giờ phút này lại bình yên vô sự ngồi ở trên giường, mỉm cười cùng nam tử trẻ tuổi nói chuyện! Mà cái người một bộ ra vẻ đạo mạo, bộ dạng hào hoa phong nhã kia, đúng là Hàn Thừa Nghị!
“Phải không? Tuyết Vi của nhà chúng ta chính là như vậy, ha ha, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của con bé, đó không phải là mập……” Cái này là bà ngoại cô đang nói.
“Cháu biết, phì nộn giống như là trẻ con, rất đáng yêu.” Nhưng mà, đây là Hàn Thừa Nghị?
Nhạc Tuyết Vi vỗ một cái vào trán, cảm thấy chính mình nhất định là trải qua kì thi bắt đầu xuất hiện ảo giác! nếu không cảnh tượng trước mắt thật quỷ dị, một màn hòa thuận vui vẻ này là cái quỷ gì đây?
Vẫn là bà ngoại đối diện với cửa nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi trước, “Tuyết vi? cháu đã đến rồi à? Thi xong rồi sao? Sao lại đến nhanh được như thế chứ? Có phải bị bệnh viện gọi điện làm cháu sợ hãi không? Ai, bệnh viện thật là chuyện bé xé ra to, ta đã nói không cần gọi điện thoại cho cháu, bọn họ cứ khăng khăng phải gọi……”
“Bà ngoại, bà đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu nghe nói là bị ngã một cái?”
Nhạc Tuyết Vi bĩu môi, đi đến trước mặt bà ngoại ngồi xuống, lơ đi sự tồn tại của Hàn Thừa Nghị. Đến gần mới nhìn thấy , bà ngoại cũng không phải bình yên vô sự, chân trái chỗ mắt cá chân bị bó một đoạn thạch cao. Nhạc Tuyết Vi tức khắc nhảy lên, đau lòng đến thảm.
“Bà ngoại, như thế nào lại ngã thành như vậy? Có đau hay không?”
Nhạc Tuyết Vi cẩn thận vuốt thạch cao, ngữ khí phá lệ mềm mại.
“Ai, bà ngoại tuổi lớn, thần kinh không phải mẫn cảm như trước nữa, không đau!” Bà ngoại vẫy vẫy tay, không muốn làm cháu gái nhỏ lo lắng.
Nhạc Tuyết Vi không tin, mắt to trừng lớn, phản bác: “Như thế nào lại không đau, bà ngoại nhất định là đau hỏng rồi, bất quá không quan trọng, Tuyết Vi xoa một chút, đau đau mau bay đi! Ha ha……” Nói qua nói lại rồi lại nở nụ cười. Chọc đến bà ngoại cũng cười theo hết sức vui mừng.
Từ đầu đến cuối, Nhạc Tuyết Vi không có liếc mắt nhìn Hàn Thừa Nghị lấy một cái, đem anh trở thành người vô hình.
Bà ngoại lại đột nhiên nói: “Hôm nay thật may còn có bằng hữu của cháu, nếu không phải có cậu ấy, bà ngoại thật không biết phải làm sao bây giờ! Tuyết Vi à, cháu có quan hệ với bằng hữu tốt vậy, như thế nào không nói cho bà ngoại biết?”
Nhạc Tuyết Vi cuối cùng cũng đem tầm mắt chuyển qua người Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị vừa lúc chờ cô nhìn qua, hai người tầm mắt đối nhau, Nhạc Tuyết Vi lập tức ngửi ra được cái mùi âm mưu!
Lúc này, di động của Hàn Thừa Nghị vang lên, Hàn Thừa Nghị đứng lên, nhìn bà cười nói: “Bà ngoại, cháu đi ra ngoài nhận điện thoại, để Tuyết Vi bồi ngài nói chuyện một lát.”
“Tuyết vi à , cháu thành thật nói cho bà ngoại biết, cái cậu Hàn Thừa Nghị có phải là bạn trai mới của cháu không ?” Hàn Thừa Nghị vừa đi, bà ngoại liền lôi kéo Nhạc Tuyết Vi bắt đầu bát quái, “Bà ngoại không phải là người cổ hủ gì đâu . Bà ngoại đã sớm đã nhìn ra……”
“Ha hả, bà ngoại, bà nhìn ra cái gì chứ?” Nhạc Tuyết Vi cười khổ.
“Vật nhỏ này! Bà ngoại bị bệnh lâu như thế, cái cậu Cừ Lễ Dương kia cũng chưa tới xem qua bà ngoại một lần, hẳn là các cháu đã chia tay đi? Mà cái cậu Hàn Thừa Nghị này , chính là bạn trai mới đi, có phải hay không? Cháu mau nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bà ngoại cảm thấy cậu Hàn Thừa Nghị này so với cái tên Cừ Lễ Dương kia càng tốt hơn, bà ngoại càng thích cậu ấy hơn!” Bà ngoại vui mừng nói, đôi mắt híp thành một đường luôn rồi.
Nhạc Tuyết Vi nhìn Hàn Thừa Nghị tắt điện thoại đi vào, khóe miệng co rút. Không đợi anh tiến vào, cô vội vàng đứng lên, tiến lên hai bước một phen giữ chặt Hàn Thừa Nghị kéo anh ra khỏi phòng bệnh.
“anh muốn làm cái gì?” Nhạc Tuyết Vi không quanh co lòng vòng, nói thẳng!
Hàn Thừa Nghị vô tội nhún nhún vai, “Tôi không làm cái gì cả! Bệnh viện không liên lạc được cho em, lần trước bởi vì tôi có việc tìm chuyên gia ở đây, cho nên bệnh viện cũng có số điện thoại của tôi, tìm không thấy em, bệnh viện đương nhiên liền tìm tới tôi. Tôi đây là tốt bụng , cho nên mới giúp em!”
“Hàn Thừa Nghị! tôi không phải nói cái này! Anh nghĩ tôi ngu ngốc đến vậy à! Anh muốn hỗ trợ, tùy tiện sai khiến thủ hạ tới là được rồi, đâu cần anh tự thân xuất mã? Anh trăm công ngàn việc, lại ở chỗ này bồi bà ngoại tôi ? anh rốt cuộc có cái gì chủ ý gì? Anh tốt nhất đừng đem chủ ý đánh tới trên đầu bà ngoại tôi!”
Nhạc Tuyết Vi nói xong một hồi thở phì phì, trừng mắt Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị ngừng một giây, như là bừng tỉnh đại ngộ, bỗng dưng chậc lưỡi: “Chậc, đây là em đang nhắc nhở tôi …… Bà ngoại chắc không biết em đã làm tình nhân của tôi đi? Em nói, nếu như lão nhân gia biết được chuyện này, người sẽ có cái gì phản ứng gì đây?”
“Anh !” Nhạc Tuyết Vi không nghĩ tới mình nói một câu, lại đem chính mình ném vào hố! nhưng là, bà ngoại mới bệnh nặng, tuyệt đối chịu không nổi bất luận kích thích gì.
Nhìn nét mặt cô biến hóa, Hàn Thừa Nghị lộ ra thần sắc nắm chắc thắng lợi cười, cực kỳ khí phách đem Nhạc Tuyết Vi ôm vào trong ngực, “Như thế nào? Muốn bảo vệ bí mật này, kỳ thật rất đơn giản……”
“được , tôi sẽ làm thư kí riêng cho anh!” Vì bà ngoại, Nhạc Tuyết Vi không cân nhắc được nhiều nữa .
“Hừ!” Hàn Thừa Nghị phát ra một tiếng cười lạnh mỉa mai, “Cái gì? Thư kí riêng? Nếu như là mấy ngày hôm trước em nói vậy,tôi sẽ thực vừa lòng, nhưng là hiện tại…… chậc chậc…… Không đủ, thực không đủ!”
“Anh!” Nhạc Tuyết Vi ảo não cúi mặt xuống, ngũ quan nhăn thành cái bánh bao, cô biết chính mình lại bước một bước vào cái bẫy anh ta sắp sẵn rồi ! “Anh còn muốn như thế nào?”
“Muốn em giống như trước đây, muốn em hoàn hoàn chỉnh chỉnh, toàn bộ 24 giờ đều thuộc về tôi, chỉ thuộc về tôi!” Hàn Thừa Nghị cuối cùng đem móng vuốt sắc bén toàn bộ lộ ra, ánh mắt giống như lăng soi hung mãnh ánh mắt bao trùm Nhạc Tuyết Vi, tiểu nha đầu, lần này, xem em còn chạy đi đâu?
Tiếng di động lại vang lên, Hàn Thừa Nghị nhíu mi lại, buông Nhạc Tuyết Vi ra, nhận điện thoại, trong nháy mắt anh xoay người kia, Nhạc Tuyết Vi nghe được thanh âm trầm thấp của anh: “Vũ vi……”
Oanh một tiếng, Nhạc Tuyết Vi như bị sét đánh!
Dáng vẻ của anh nhu tình như nước , tình cảm tràn mi, ngữ điệu toàn bộ là ôn nhu…… Thế nhưng tại sao lại là “Vũ Vi”? “ Vũ Vi” là ai? Chắc sẽ không phải là Kiều Vũ Vi mà cô nhận thức đi? Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm Hàn Thừa Nghị, nhìn anh đi rất xa tiếp điện thoại, nói thật lâu mới kết thúc cuộc trò chuyện xoay người trở về.
“Vũ Vi?” Nhạc Tuyết Vi ngửa đầu nhìn vào đáy mắt Hàn Thừa Nghị, hỏi anh, “Vị hôn thê của anh?”
Hàn Thừa Nghị dừng một chút, gật gật đầu, giữa lông mày không tự giác được hơi chau lại.
“Ha ha……” Nhạc Tuyết Vi hít sâu một hơi, cố gắng tự ổn định tâm trạng, “Vị hôn thê này của anh, chắc không phải là họ Kiều đi?”
Hàn Thừa Nghị ngạc nhiên, “em làm sao biết được?”
Nhạc Tuyết Vi cảm giác như mình từng chút một mất đi trọng tâm, dần dần lui về sau một bước.
“Tiểu Tuyết!” Hàn Thừa Nghị muốn kéo cô lại.
“Đừng chạm vào tôi!” Nhạc Tuyết Vi đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm, “Kiều Vũ Vi? Con gái độc nhất của Kiều Vạn Đông, vừa mới từ nước ngoài du học trở về…… Là cô ta sao?”