Hàn Thừa Nghị ôm lấy Nhạc Tuyết Vi ngủ, di động trên đầu giuờng chợt rung lên. Hàn Thừa Nghị từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, cầm di động lên thì thấy Kiều Vũ Vi gọi tới. Theo bản năng nhìn nhìn người trong ngực, Nhạc Tuyết Vi uống rượu xong, vừa rồi lại còn quá mức mệt nhọc, giờ phút này ngủ rất ngon, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hàn Thừa Nghị thầm thở phào nhẹ nhõm, đi đến ban công tiếp điện thoại.
"A lô, Vũ Vi." Hàn Thừa Nghị day day huyệt thái dương, thanh âm lộ rõ mỏi mệt.
"Thừa Nghị!" Kiều Vũ Vi thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở truyền vào trong tai Hàn Thừa Nghị, "Anh đang ở đâu? Sao hôm nay lại không tới bệnh viện? Em đợi anh cả ngày, bọn họ nói anh rất bận, anh hiện tại đã không còn bận nữa rồi đúng không?"
Hàn Thừa Nghị chau mày, ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, "Vũ Vi, hiện tại đã khuya, em nghe lời, nhắm mắt lại ngủ, được không?"
"Không, không thấy anh, em ngủ không được." Kiều Vũ Vi một mực "dai nhách" không buông tha, "Ba em bị bệnh hôn mê bất tỉnh, mẹ lại không biết đi đâu, em không nơi nương tựa, anh có phải cũng mặc kệ em hay không?"
"Vũ Vi, em đừng có suy nghi vớ vẩn, tôi sẽ không có mặc kệ em." Hàn Thừa Nghị không muốn lấy cô ta, sự việc đã có chút không kiên nhẫn, nhưng lại không thể thật sự bỏ mặc cô ta.
“Vậy, vậy... vậy anh có thể tới gặp em không?” Kiều Vũ Vi được nước "gặm" tới, “cắn” chết cũng không "nhả" Hàn Thừa Nghị, “Không thấy anh, tối nay em không ngủ được...” (Sorry mấy bạn, tại mình ức chế nhỏ này quá nên dịch thành như vậy luôn! Ahihi!)
“...” Hàn Thừa Nghị cứng họng, bị Kiều Vũ Vi nói cho không biết ứng đối như thế nào. Quay đầu lại nhìn Nhạc Tuyết Vi đang ngủ say, nội tâm rối rắm vạn phần.
“Thừa Nghị, không được sao?” Kiều Vũ Vi càng thêm đáng thương lên tiếng.
Hàn Thừa Nghị cắn răng, đáp ứng: “Được, anh bây giờ liền qua.”
“Em chờ anh!”
Ngắt điện thoại, Hàn Thừa Nghị trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị ra cửa.
“Thừa Nghị...” Người trên giường đột nhiên trong lúc ngủ mơ “ưm” một tiếng, Hàn Thừa Nghị cả kinh, xoay người sang chỗ khác. Nhạc Tuyết Vi ôm chăn cuộn tròn thành một quả bóng, bộ dáng lúc ngủ giống như mèo con lười biếng, miệng chu lên như đang làm nũng.
Hàn Thừa Nghị vừa nhìn thấy vậy, trong lòng liền mềm nhũn, cong lưng ở trên môi cô hôn một trận mới lưu luyến rời đi...
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Tuyết Vi tỉnh lại, đôi mắt còn chưa mở, cánh tay liền đã sờ soạng bên cạnh, nhưng mà lại không sờ đến lồng ngực rắn chắc như mong muốn! Cơn buồn ngủ của Nhạc Tuyết Vi lập tức tiêu tán, đột nhiên mở mắt ngồi dậy.
Phòng ngủ rộng thênh thang, thế nhưng chỉ có một mình cô, yên tĩnh đến đáng sợ.
“Thừa Nghị?”
Nhạc Tuyết Vi nắm chặt ga trải giường, thử gọi Hàn Thừa Nghị, nhưng không có ai đáp lại cô. Nhìn đồng hồ để bàn trên đầu giường, kim đồng hồ chỉ 6 giờ... Sớm như vậy, Hàn Thừa Nghị không ở phòng ngủ, còn đi đâu cơ chứ?
Giác quan thứ sáu của nữ nhân có đôi khi nhạy bén không ngờ, Nhạc Tuyết Vi trực giác cảm thấy không tốt.
Nhanh chóng tắm rồi thay quần áo, Nhạc Tuyết Vi đi xuống lầu.
Quản gia cùng người hầu đã đi lên, từng người đang bân rộn. Nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi cũng không kì quái, đều rất cung kính hướng nàng thỉnh an.
“Tam thiếu phu nhân sớm!”
Nhạc Tuyết Vi thẹn thùng gật gật đầu.
Quản gia Thiệu Thúc nhìn cô, ánh mắt vẫn tràn ngập từ ái như cũ, “Tam thiếu phu nhân dậy sớm như vậy là muốn đến trường học sao? Bữa sáng chuẩn bị cho thiếu phu nhân là cá chẽm nướng, cá rất tươi, không nghĩ đến người dậy sớm như vậy, hiện tại bảo bọn họ chuẩn bị luôn ạ?”
Nhạc Tuyết Vi hiện tại nào có tâm tư ăn bữa sáng, cô chỉ muốn biết Hàn Thừa Nghị đã đi đâu!