Mục lục
Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo kinh nghiệm của Nghê Tuấn, anh cho rằng Nhạc Tuyết Vi đêm qua kiểu gì cũng sẽ bị đuổi ra ngoài. Thiếu gia chưa bao giờ cũng phụ nữ ngủ qua một đêm, nhiều năm qua tất cả đều như vậy. Mà Nhạc Tuyết Vi đến tận sáng nay mới rời đi cũng đã trở thành ngoại lệ rồi.



Hiện tại Tam Thiếu lại hỏi như vậy, là có ý gì?



"Tam Thiếu, muốn bắt trở lại không?"



Hàn Thừa Nghị ném tờ giấy trên tay cho Nghê Tuấn:"Tìm! Tìm cô ấy cho tôi!"



Vâng ạ.



...



Nhạc Tuyết Vi vội vã chạy tới trường học, lúc đến thì cũng đã muộn rồi.



Nguyễn Đan Ninh cho giành cho cô một chỗ, thấp giọng hỏi: "Tối qua cậu đi đâu vậy? Muộn như này mới đến, bà già kia điểm danh, yên tâm, tớ đã trả lời thay cậu rồi."



Hiện tại đầu óc của Nhạc Tuyết Vi cũng đã loạn thành một đoàn, nào còn tâm trạng để ý những thứ này? Chuyện tối qua trải qua tình một đêm kinh hãi thế tục như vậy, cô phải từ từ tiêu hóa nó mới được.



"Ai, có phải cậu lại kích động Cừ Lễ Dương cái gì rồi hay không? Sáng sớm hôm nay anh ta tới tìm cậu, còn bảo có việc rất quan trọng muốn nói với cậu." Nguyễn Đan Ninh ném cho Nhạc Tuyết Vi một trái bom:" Trước khi chuông vào lớp vang lên, anh ta đều ở đây chờ cậu, còn nói là tan học sẽ lại đến tìm!"



"Uh`m?"Nhạc Tuyết Vi mơ hồ, cái khỉ gì vậy? Trước kia, thời điểm hai người tối ngày dính lấy nhau, Cừ Lễ Dương cũng chưa từng đi tìm cô a? Anh ta gấp gáp tìm cô như vậy là có chuyện gì? Đến bạn gái là thiên kim nhà giàu cũng đã có, chẳng lẽ vẫn còn muốn cô nấu cơm, múc nước, giành chỗ tự học?



Chắc là có chuyện gì đó đi? Lúc tiết học kết thúc, Cừ Lễ Dương quả thực đã đến tìm Nhạc Tuyết Vi cô rồi.



"Học trưởng, có chuyện gì vậy?" Nhạc Tuyết Vi cùng Cừ Lễ Dương sóng vai đứng ở trong rừng cây nhỏ bên trường học.



Sắc mặt Cừ Lễ Dương phức tạp nhìn Nhạc Tuyết Vi, anh ta đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, sau đó đột nhiên tiến về phía Nhạc Tuyết Vi, một tay quấn lấy thắt lưng cô kéo lại, một tay vòng ra sau ôm lấy cô!



Ách... Đây là tình huống gì a?Nhạc Tuyết Vi vẫn chưa kịp phản ứng, sự tình sao lại có chút đảo ngược thế này??Trước kia nằm mơ cũng muốn được anh ta ôm ấp, nhưng anh ta đến một ngón tay cũng không them chạm vào cô! Hiện tại anh ta đã trở thành bạn trai của người khác thì cớ gì còn chạy tới đây ôm cô!



"Tuyết Vi, anh biết, là anh không tốt, em chờ anh, anh thực sự thích em. Em đừng ở cũng một chỗ với người đàn ông khác, anh căn bản là không thích Niên Giai Giai kia, chỉ là anh cũng sắp phải tốt nghiệp rồi, muốn thành lập công ty, mà gia thế của Niên Giai Giai kia có thể giúp anh rất nhiều chỗ... Tuyết Vi, tuy chúng ta không nói rõ ràng, nhưng mà chúng ta vẫn lấy mỗi quan hệ người yêu làm phương phức sống chung."



Cừ Lễ Dương ôm Nhạc Tuyết Vi nói tựa như thông báo cũng ngầm nói cho cô biết nỗi khổ sở trong lòng anh ta. Trái tim Nhạc Tuyết Vi nhất thời có chút lạnh lẽo.



Đây mới là sự thật sao? Nhưng mà tại sao một chút cao hứng cô cũng không có? Người đàn ông cô thích mấy năm, thực sự lại là người như thế này? Bên cạnh đã có bạn gái, sau lưng lại nói với học muội của mình những lời lẽ như vậy? Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy Niên Giai Giai thật đáng thương.



"Buông ra!"



Nhạc Tuyết Vi nhìn Cừ Lễ Dương chế trụ hai cánh tay cô, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.



"Không, anh không buông, trừ phi em đáp ứng anh, em nhất định phải chờ anh, Tuyết Vi, anh thực sự thích em."



"Anh buông ra!" Nhạc Tuyết Vi cảm thấy giờ khắc này Cừ Lễ Dương quả thức khiến cho người ta ghê tởm, cô như thế nào lại không phát hiện ra bộ mặt giả dối này của anh ta từ sớm chứ? Nguyễn Đan Ninh nói rất đúng, cô rốt cuộc là bị mù đế cỡ nào mới đem lòng yêu thích một người như vậy?!



"Không, Tuyết Vi."



Cừ Lễ Dương sống chết không chịu buông tay, Nhạc Tuyết Vi liều mạng vùng vẫy, lập tức đẩy Cừ Lễ Dương ra thật xa.



Nhạc Tuyết Vi tức giận trừng mắt nhìn Cừ Lễ Dương, bộ dáng giống như thể là không quen biết anh: "Cừ Lễ Dương, đầu óc anh hiện tại vẫn tỉnh táo chứ? Anh có biết chính mình đang nói gì không?"



"Anh biết, anh đương nhiên biết, Tuyết Vi, ở trong lòng anh, em chính là bạn gái anh, anh cho rằng, trong lòng em cũng nghĩ như vậy!" Cừ Lễ Dương tiến lên giữ chặt lấy tay Nhạc Tuyết Vi.



"A." Nhạc Tuyết Vi cười lạnh, tươi cười kia cũng thật quá mức cứng nhắc, "Xin lỗi, thời điểm anh nói những lời này, liệu có nghĩ tới vị Niên Giai Giai kia không?"



Cô đẩy bả vai Cừ Lễ Dương ra, mà lần này cũng vẫn bị anh ta chế trụ.



Nhạc Tuyết Vi rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, giận dữ hét lên: "Cừ Lễ Dương, anh có biết xấu hổ hay không? Thực coi tôi như một con ngốc sao? Cứ coi như tôi bị sai bảo miễn phí ba năm đi, nếu tôi nhớ không nhầm thì quần áo trên người anh mặc đều là tôi giặt!Anh đi học có tôi giành chỗ hộ, anh làm thí nghiệm kết thúc muộn có tôi nấu cơm cho, liền ngay cả cha mẹ anh bị bệnh, cũng vì muốn cho anh an tâm học tập, mà mỗi đêm mỗi ngày tôi đều phải túc trực bên giường bệnh! Bạn gái? Hiện tại anh mới nói với tôi là anh coi tôi như bạn gái? Thời điểm anh cùng Niên Giai Giai đứng trước mặt tôi có đôi có cặp, làm sao anh lại không nói tôi là bạn gái anh? Hiện tại anh lấy cái gì mà nói tôi là bạn gái anh?Anh có lầm hay không, muốn tôi chờ anh? Dựa vào cái gì mà tôi phải chờ anh? Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Học người ta một chân đạp hai thuyền, ngồi im hưởng phúc sao? Hiện tại tôi cũng nói rõ ràng với anh tôi cũng anh một xu quan hệ cũng không có, chúc anh cùng bạn gái hạnh phúc viên mãn!"



Một đường thông suốt nói xong những lời này, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy vô cùng thoải mái, đang muốn phủi tay bỏ đi.



"Hừ, cô nói như vậy là vì đã thông đồng với người đàn ông khác sao?"



Cừ Lễ Dương không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy, những lời Nhạc Tuyết Vi vừa nói hoàn toàn quét sạch tự tôn của anh ta, anh ta cũng chỉ là tiện tay xé nát cái mặt nạ này thôi.



Bước chân Nhạc Tuyết Vi khựng lại, xoay người nghi ngờ nhìn anh ta: "Đàn ông khác? Có ý gì?"



"Đêm qua, tại trung tâm giải trí, về sau cô đã đi đâu?" Sắc mặt Cừ Lễ Dương âm trầm, chất vấn cô, khí chất ôn hòa khiêm tốn ngày xưa giờ đã không còn sót lại chút gì.



"Cái kia..." Nhạc Tuyết Vi không được tự nhiên sờ sờ cổ, đêm qua, cô cũng không nhớ lắm, hình như là nhìn nhầm rượu thành đồ uống, sau đó cô liền u mê hồ đồ,…Lúc tỉnh dậy thì mọi chuyện cũng không thể cứu vãn được nữa rồi.



"Không nhớ ra sao?Có muốn tôi nhắc lại cho cô nhớ không? Giai Giai nói, thấy cô bị một người đàn ông ôm ra từ trong toilet!" Cừ Lễ Dương mang theo ánh mắt hung thần ác sát tiến về phía Nhạc Tuyết Vi, bộ dáng quả thực giống như ông chồng đến bắt quả tang vợ mình đang ngoại tình!



Nhớ tới người đàn ông vào buổi sáng kia, trên khăn trải giường vẫn còn lưu lại vết máu đỏ tươi, cho đến bây giờ thân thể cô vẫn còn đang bủn rủn, Nhạc Tuyết Vi yếu ớt lùi về phía sau một bước.



"Nhạc Tuyết Vi, không thể tin được cô lại là loại phụ nữ như vậy! Cô cùng người đàn ông kia rốt cuộc đã làm gì rồi hả ?" Cừ Lễ Dương nhất quyết không tha ép hỏi.



Nhạc tuyết Vi bị thái độ này của anh ta dọa sợ, cũng may là cô kịp thời phản ứng lại, giữa bọn họ là Cừ Lễ Dương phản bội trước, anh ta căn bản là không có tư cách gì để chất vấn cô!



"Có liên quan tới anh sao? Không sai, là tôi có người đàn ông khác, cho nên, anh cũng không cần tới tìm tôi nữa, giữ chúng ta đã kết thúc rồi.”



"Cô!"



Cừ Lễ Dương giơ tay lên muốn đánh Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi cũng không trốn, đón lấy bàn tay anh ta sắp sửa giáng xuống: "Đánh a! tôi muốn xem xem anh có dám đánh không? Anh dựa vào cái gì đánh tôi? Cừ Lễ Dương, giữ chúng ta, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng làm gì có lỗi với anh!"



Hét xong câu này, không chỉ vẻ mặt Nhạc Tuyết Vi đỏ lên mà ánh mắt cô cũng đỏ! Tình cảm quyến luyến ba năm, thì ra cũng chỉ là một mình cô cố gắng! Kết quả lại còn bị chỉ trích? Trên đời này còn có người đáng buồn hơn cô sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK