Nhạc Tuyết Vi suy nghĩ một chút, hiện tại trên lưng cô đang đeo một gánh nợ to đùng, tùy thời đều phải lo lắng đám người cho vay nặng lãi sẽ đến đòi nợ, một giây cũng không thể kéo dài thêm nữa. Mà người cô có thể cầu cứu, trừ bỏ Kiều Vạn Đông ra cũng không còn có người nào khác. Cô vốn không muốn cùng Kiều Vạn Đông có một chút dính líu gì thêm nữa, nhưng mà vì Cừ Lễ Dương cô đã quyết định đi tìm Kiều Vạn Đông.
800 vạn không phải là một con số nhỏ, nhưng mà Kiều Vạn Đông nhất định có, Nhạc Tuyết Vi hiện đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể mở miệng với Kiều Vạn Đông đây?.
Bây giờ, Nhạc Tuyết Vi trực tiếp đi đến Kiều gia. Không giống 15 vạn lần trước, 800 vạn không phải là con số ai cũng có thể chạm tới, nhất định là giấu không nổi Khang Tuệ Trân. Nhạc Tuyết Vi được ăn cả ngã về không, quyết định vì Cừ Lễ Dương nhà mình mà đổi tôn nghiêm lấy tiền cứu mạng.
Lúc cô đến Kiều gia, Kiều Vạn Đông đang cùng Khang Tuệ Trân ăn cơm.
Dì Ngô thấy là cô liền cực kì cao hứng: " Hiệu trưởng Kiều! Là Tuyết Vi, Tuyết Vi đã về."
Kiều Vạn Đông giật mình, tuyệt đối không ngờ tới Nhạc Tuyết Vi sẽ về nhà. Ông vội vàng đặt bát đũa xuống chạy ra đón: "Tuyết Vi, về rồi hả, đã ăn cơm chưa?"
Nhạc Tuyết Vi nhìn Kiều Vạn Đông, lại nhìn vẻ mặt khinh thường của Khang Tuệ Trân đứng sau lưng ông, trong lòng càng thêm bi thương: Đáng nhẽ ra, người đứng ở đây phải là mẹ cô, nhưng mà cha cô cũng đã quên mẹ cô rồi.
Xiết chặt nắm đấm, Nhạc Tuyết Vi do dự mở miệng: "Ba."
Bầu không khí xung quanh đột nhiên an tĩnh lại có chút quỷ dị.
Kiều Vạn Đông mở to hai mắt nhìn, không thể tin được những gì mà chính mình vừa nghe thấy, con gái nhỏ vừa gọi ông một tiếng ‘Ba’? Cái danh xưng, đã 14 năm rồi ông chưa từng được nghe thấy từ miệng con gái: “Tuyết Vi, con... Con vừa gọi ba là gì?"
"Ba." Nhạc Tuyết Vi cảm thấy chính mình giống như Mỹ Nhân Ngư, mỗi một tiếng ‘Ba’ đều đau đớn giống như bị cắt bỏ một phần đuôi cá.
"Aiii." Kiều Vạn Đông xúc động, nhịn không được liền đeo kính lên che đi đôi mắt đã sớm nhòe sương. Dì Ngô cũng ở một bên vụng trộm lau nước mắt.
Khang Tuệ Trân kinh ngạc nhìn Nhạc Tuyết Vi, suy đoán xem làm sao hôm nay con nhỏ này lại thay đổi thái độ một cách chóng mặt như vậy. Bỗng nhiên một loại dự cảm xấu bao trùm lấy bà ta.
"Tuyết Vi, vào đây ngồi đi, ăn cơm chưa? Ba xới cơm cho con, con thích ăn cái gì? Để dì Ngô làm cho con vài món..." Trong lòng Kiều Vạn Đông tràn đầy vui mừng, lôi kéo Nhạc Tuyết Vi đi vào trong nhà.
Nhạc Tuyết Vi bất động thanh sắc tránh khỏi Kiều Vạn Đông, lắc đầu, nói: "Không cần, cơm tôi đã ăn rồi. Tôi có việc muốn nói..." Cô nói xong liền nhìn Khang Tuệ Trân.
Trong lòng Kiều Vạn Đông liền hiểu rõ, nói: "Được, vậy chúng ta vào phòng làm việc, từ từ nói cho ba biết."
Nhạc Tuyết Vi vẫn như cũ lắc đầu: "Không cần, những lời này tôi nghĩ vẫn là nói trước mặt dì thì tốt hơn, sớm hay muộn thì dì cũng biết, đỡ mất công ba phải giải thích lại lần nữa, hôm nay tôi muốn cùng nói với hai người." Nhìn cô trong tư thế thấy chết cùng không sờn, lại khiến cho trong lòng Kiều Vạn Đông khẽ loạn.
"Ngồi, ngồi đi, muốn nói chuyện gì?"
Kiều Vạn Đông cùng Khang Tuệ Trân song song ngồi ở trên ghế sofa, chờ Nhạc Tuyết Vi mở miệng.
"Ba, tôi gọi một tiếng ‘Ba’ này, bởi vì trên người tôi còn mang một nửa dòng máu của ba. Nhưng mà... Cũng chỉ có hôm nay tôi mới gọi ba như thế, qua hôm nay, tôi cùng nhà họ Kiều các người sẽ không có lấy nửa điểm quan hệ nữa rồi."
"Tuyết Vi..." Sắc mặt Kiều Vạn Đông trầm xuống, khẩn trương nhìn Nhạc Tuyết Vi, Khang Tuệ Trân trưng ra bộ mặt lạnh lùng tiếp tục nghe cô nói.
"Hãy nghe tôi nói xong đã." Nhạc Tuyết Vi mấp máy môi, "Mẹ qua đời cũng đã nhiều năm, tôi chưa từng lấy đến 1 đồng tiền của Kiều gia. Ba là hiệu trưởng một trường đại học, là một chuyên gia về học thuật, là một vị giáo sư, một năm ba có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì tôi không biết, nhưng khẳng định sẽ không ít..."
Sắc mặt Khang Tuệ Trân trở nên khó coi, hừ lạnh một tiếng: "Cô đây là có ý gì?"
Nhạc Tuyết Vi không chút sợ hãi đáp trả bà ta: "Tôi muốn tiền."
"Cái gì? Mười mấy năm qua cô không thèm về nhìn mặt ba cô lấy một lần, lần này vừa về mở miệng liền muốn tiền?" Khang Tuệ Trân kích động nhảy dựng lên.
"Tuệ Trân!" Kiều Vạn Đông khẽ quát vợ, ý bảo bà đừng nói nữa. Khang Tuệ Trân có miệng mà không thể nói, chỉ có thể trừng mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi.
"Tuyết Vi à, con rất thiếu tiền?" Kiều Vạn Đông khẽ xoa mắt, đối với hành vi này của con gái, lời nói của ông càng thêm xuất phát từ góc độ quan tâm mà nói: " Con muốn bao nhiêu tiền ba đều có thể cho con, nhưng mà mong con đừng nói chuyện đoạn tuyệt quan hệ này với ba, ba chịu không nổi."
Nghe cha cô nói như vậy, trong lòng Nhạc Tuyết Vi cũng không nhịn được mà chua xót, nhưng mà... Cha con bọn họ vẫn không thể tránh khỏi việc phải đi tới ngày hôm nay.
Hít sâu một hơi, Nhạc Tuyết Vi nắm chặt bàn tay: "800 vạn, tôi chỉ cần 800 vạn, cầm 800 vạn này, về sau tôi tuyệt đối sẽ không bước vào Kiều gia nửa bước, sau này cũng sẽ không lấy đến một phần tài sản của ba!"
"800 vạn?" Khang Tuệ Trân bật dậy: " Cô nói giỡn cái gì vậy? Cô coi ba cô mở ngân hàng sao? Há mồm liền muốn 800 vạn?"
Nhạc Tuyết Vi không để ý tới Khang Tuệ Trân, chỉ nhìn Kiều Vạn Đông: "800 vạn nhiều hay không, trong lòng các người tự rõ, ba , tôi tin tưởng tài sản của ba không chỉ dừng ở con số này."
Kiều Vạn Đông gật gật đầu: "Phải, 800 vạn ba đích thực là có, nhưng mà... Tuyết Vi, con có thể nói cho ba biết, tại sao lại muốn một khoản tiền lớn như vậy hay không?"
"Ba cứ nói là có cho hay không đi đã? Chỉ cần ba cho tôi, tôi tuyệt đối tuân thủ lời hứa, sẽ không bước vào Kiều gia nửa bước, sau này thấy ba cũng sẽ coi như không biết!" Nhạc Tuyết Vi hạ quyết tâm, nói ra những lời mà cô cho là muốn có bao nhiêu tuyệt tình liền có bấy nhiêu.
"Lão Kiều, ông... Ông thật định cho..." Khang Tuệ Trân ở một bên vội đến giậm chân.
"Bà im miệng!" Kiều Vạn Đông trừng mắt nhìn bà ta, ngăn lại những lời bà ta định nói.
"Tuyết Vi, không phải là ba không cho con, lần trước con muốn 15 vạn, lần này lại cần 800 vạn, ba sợ con bị người ta lừa!" Kiều Vạn Đông quyết đoán cự tuyệt Nhạc Tuyết Vi, "Chỉ cần con nói cho ba biết, tiền này được dùng để làm gì, ba xác định con không bị lừa, ba cũng không cần con nói cái gì mà đoạn tuyệt quan hệ liền đưa cho con, con vẫn mãi là con gái tốt của ba."
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, không nghĩ tới được ăn cả ngã về không sẽ có kết quả như vậy: "Tức là ba không đồng ý?"
Kiều Vạn Đông đẩy đẩy gọng kính, nói: "Ba chỉ là muốn tốt cho con."
Cô chỉ gật đầu, đứng lên xoay người liền đi ra ngoài.
"Tuyết Vi?" Kiều Vạn Đông gọi cô lại.
Nhạc Tuyết Vi quay đầu lại nhìn Kiều Vạn Đông, chua xót nở nụ cười: "Ba, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông một tiếng ‘Ba’! Ông thực sự không gánh nổi một tiếng này đâu, ông đã quên mẹ tôi rồi. Ông biết không? Lúc tôi còn nhỏ, khi đó ông vẫn chỉ là một giảng viên, nhưng mà lúc đó, ba trong mắt tôi là người yêu mẹ nhất. Mà hôm nay, tôi đã không còn quen biết ông nữa rồi! Từ nhỏ đến lớn, ông tiêu ở trên người Kiều Vũ Vi đâu chỉ có 800 vạn? Hôm nay tôi muốn 800 vạn từ ông, ông liền không nỡ? Kiều Vạn Đông, ông như vậy, tương lai còn mặt mũi để gặp mẹ tôi sao??”
"Tuyết Vi..."
Kiều Vạn Đông muốn nói cái gì, lại bị Nhạc Tuyết Vi ngắt lời.
Nhạc Tuyết Vi cười nói: "Kiều Vạn Đông, hôm nay những khuất nhục mà tôi phải chịu, tôi sẽ vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Ông cũng nên nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con! Hi vọng ông sẽ không hối hận vì quyết định này!"
...
Nhạc Tuyết Vi thật không ngờ tới, lúc cô trở lại bệnh viện, Cừ Lễ Dương đã biến mất không thấy bóng dáng.
Nhìn phòng bệnh trống không, Nhạc Tuyết Vi có phần mù mịt, cô lôi kéo y tá lại hỏi: "Xin hỏi, bệnh nhân phòng này đi đâu rồi?"
"Xuất viện rồi a, cô đi chưa được bao lâu, bệnh nhân đã tự làm thủ tục xuất viện."
Đối mặt với câu trả lời của y tá, Nhạc Tuyết Vi khó có thể tin được, khóe miệng không tự giác được liền co rút lại: " Sao có thể? Vết thương của anh ấy còn chưa có tốt. Làm sao có khả năng làm thủ tục xuất viện? Điều đó là không thể a!"
"Sao lại không có khả năng? Tôi lừa cô làm gì? Anh ta quả thực đã làm thủ tục xuất viện.” Y tá khó hiểu nhìn Nhạc Tuyết Vi nói: "Cô không phải bạn gái của anh ta sao? Có phải sự thật không trả nhẽ cô lại không biết, gọi điện thoại cho anh ta chẳng phải là sẽ rõ hay sao?"
Đi ra từ phòng bệnh, Nhạc Tuyết Vi liền vội vàng lấy điện thoại ra bấm dãy số của Cừ Lễ Dương.
Điện thoại rất nhanh được tiếp, Nhạc Tuyết Vi thở phảo một hơi, vội vàng hỏi: "Học trưởng, anh đi đâu vậy? Trên người còn vết thương làm sao đã xuất viện rồi?"
"..." Ở đầu dây bên kia, Cừ Lễ Dương trầm mặc hồi lâu mới nói: "Tuyết Vi, thực xin lỗi."
"Uh`m?" Nhạc Tuyết Vi ngẩn người, sao lại xin lỗi? Một chút dự cảm xấu len lỏi trong lòng cô: ”Học trưởng, anh nói cái gì vậy? Tại sao lại muốn xin lỗi em? Không phải em đã nói là mình tình nguyện à? Em cam tâm tình nguyện cùng anh gánh vác tất cả."
Lại là một hồi im lặng đáp lại cô, Nhạc Tuyết Vi đã nhận ra sự bất thường của Cừ Lễ Dương.
"Học trưởng, anh... Ở đâu? Chúng ta co thể gặp nhau không? Gặp rồi lại nói." Nhạc Tuyết Vi nắm chặt lấy điện thoại, đầu ngón tay đã bắt đầu run rẩy.
"Tuyết Vi, thực xin lỗi. Anh... Là anh lừa em, em đừng tìm anh nữa, em không tìm được anh đâu, khoản tiền kia, anh thực sự không trả nổi, anh đã rơi vào đường cùng rồi... Anh nhớ em nói là sẽ có cách, Tuyết Vi, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Cừ Lễ Dương liên tục nói lời xin lỗi, mỗi một lời nói ra càng khiến cho Nhạc Tuyết Vi thêm một phần tuyệt vọng!
Nói xong, anh ta liền ngắt điện thoại.
"Này? Này? Học trưởng?" Bên tai Nhạc Tuyết Vi chỉ còn lại những tiếng tút tút dài giằng dặc, Nhạc Tuyết Vi thực sự bị làm cho hoảng sợ rồi! Chưa từ bỏ ý định, cô vẫn không tin đây là sự thật, cô bấm số gọi lần nữa. Nhưng lúc này anh ta đã tắt máy!"A..."
Nhạc Tuyết Vi nôn nóng vuốt tóc, sắc mặt tái nhợt, môi dưới bị cắn đến cơ hồ có thể nhìn thấy máu…
"Học trưởng! Học trưởng... Cừ Lễ Dương! Đồ khốn khiếp!"
Lúc này dù cô có gọi thêm bao nhiêu cuộc, điện thoại cũng không có ai tiếp, Nhạc Tuyết Vi vô cùng tuyệt vọng. Cừ Lễ Dương vậy mà lại một lần nữa lừa cô, hơn nữa bây giờ anh ta còn ném cho cô một khoản nợ to đùng! Muốn cô làm sao có thể chấp nhận sự thật này đây? Người đàn ông kia thậm chí đã từng quên mình đỡ cho cô một gậy!
"Không, đây không phải là sự thật!"
Nhạc Tuyết Vi đau lòng muốn chết, cô vô lực khóc nấc lên, nỗi thống khổ từ tận đáy lòng cô như thủy triều dâng lên hòa cùng với hơi lạnh đến thấu xương.
Nhạc Tuyết Vi ôm mặt ngã ngửa trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, thật sâu cảm nhận được nỗi tuyệt vọng không nói nên lời, trong miệng vẫn không thôi nỉ non: "Tại sao? Tại sao? Tại sao..."
Không biết đã khóc bao lâu, nước mắt tựa hồ cũng đã cạn, nhưng nỗi đau này lại như sâu thêm một tấc. Giữa lúc hoảng hốt, trong đôi mắt mông lung của cô liền xuất hiện một đôi dày da của nam, hiệu Silvanolattanzi, là hàng thủ công, số lượng toàn cầu có hạn.
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu dọc theo vạt quần silvanolattanzi nhìn lên trên liền thấy Hàn Thừa Nghị một thân âu phục Giorgioarmani duỗi tay về phía cô. Ngón tay anh sạch sẽ, thon dài, khớp xương rõ ràng mở ra, trong không gian lưu đãng một mùi hương nước hoa Cuci thoang thoảng…