Mục lục
Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyễn



7 giờ tối, Nhạc Tuyết Vi kéo thân mình mỏi mệt về tới nhà.



Chân phải bị thương còn chưa hồi phục, lúc đi đường không có cảm giác gì, nghỉ ngơi một lát, lại cảm thấy đau. Xoay người, đi đến bàn trà lấy thuốc, vừa mới chạm tay vào thì chuông cửa reo.



Là ai nhỉ? Hôm nay không nhận được điện thoại của Lương Tư Văn!



Nhạc Tuyết Vi bỏ thuốc xuống, nhảy lò cò ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Hàn Thừa Nghị một thân tây trang phẳng phiu đứng ở bên ngoài. Theo phản xạ có điều kiện, Nhạc Tuyết Vi lập tức muốn đóng cửa lại.



Nhưng cô nhanh thì Hàn Thừa Nghị còn nhanh hơn! Hàn Thừa Nghị để tay chắn trên cửa, dễ dàng ngăn Nhạc Tuyết Vi.



“Buông tay! Cẩn thận làm mình bị thương!” Hàn Thừa Nghị cau mày, khóe miệng cười dung túng. Tiểu Tuyết thật đáng yêu, chẳng lẽ cô cho rằng như vậy là có thể ngăn cản anh sao? “Đừng phí sức, anh muốn đi vào, em cảm thấy em ngăn cản được sao?”



Nhạc Tuyết Vi cứng lại, không cam lòng buông lỏng cửa ra, xoay người nhảy lò cò về. Bực bội lẩm bẩm: “Anh lại tới làm gì? Anh là cường quyền, tự xông vào!”



Hàn Thừa Nghị không để ý tới cô đang lải nhải oán giận, tầm mắt dừng ở trên chân cô đang tung tăng nhảy nhót, cau mày, không vui nói: “Sao chân vẫn chưa ổn thế? Không phải chỉ là trật khớp thôi sao? Không phải em nói bạn trai em đã đưa em đi khám rồi sao? Hắn mang em tới bệnh viện, sao trình độ kém như vậy? Đến bây giờ còn chưa tốt? Thật là phế vật!”



Nhạc Tuyết Vi không biết anh nói bạn trai cô là phế vật, hay nói bác sĩ là phế vật, nhưng tóm lại nói như vậy nghe qua rất tổn thương người khác. Lập tức liền bực, “Anh đừng nói người khác như vậy, là tự tôi không dùng thuốc đúng giờ, không liên quan đến người khác!”



Hàn Thừa Nghị vừa nghe, Tiểu Tuyết lại giải vây cho người đàn ông khác? Dựa vào cái gì, cố ý muốn tức chết anh sao!



“Thuốc đâu?”



Hàn Thừa Nghị ngồi xuống sô pha, cả người ghen tuông không ngừng tỏa ra bên ngoài, mùi dấm chua khiến anh ngứa răng! Không sao, đã sai người đi điều tra, mặc kệ hắn là ai, anh đều có cách làm hắn cút ra chỗ khác!



Nhạc Tuyết Vi không để ý tới anh, cầm thuốc, mở nắp chuẩn bị bôi.



Lại bị Hàn Thừa Nghị đoạt lấy, Hàn Thừa Nghị đổ thuốc vào lòng bàn tay, bôi lên chân Nhạc Tuyết Vi, động tác nhìn như thô bạo, kỳ thật lại rất cẩn thận. Mắt cá chân nhỏ của cô bị ngón tay anh khoanh lại, Hàn Thừa Nghị rũ mắt, cực kỳ cẩn thận xoa chỗ bị thương.



“A!” Theo động tác của anh, Nhạc Tuyết Vi nhíu mày, thở nhẹ.



“Đau không?” Hàn Thừa Nghị khẩn trương ngẩng đầu lên, động tác trên tay càng thêm nhẹ.



Ánh mắt anh nhẹ như bông nhìn Nhạc Tuyết Vi tim đập nhanh, anh…… Đây là thật sự quan tâm cô? Nhạc Tuyết Vi không xác định, chỉ sợ lại là anh lại có mục đích gì! Trước kia cô cũng đã từng bị biểu hiện yêu chiều của anh lừa!



“Được rồi, để tôi tự làm.” Nhạc Tuyết Vi méo miệng, muốn rút chân về.



“Đừng nhúc nhích! Sao em tự xoa được? Người em nhỏ, tay nhỏ, chân cũng nhỏ, quên đi, vẫn là để anh làm.” Hàn Thừa Nghị liếc mắt nhìn cô, lại không nghiêm khắc, trước mắt toàn là sủng ái.



Nhiệt độ theo thuốc cùng động tác của Hàn Thừa Nghị từ chỗ bị thương khuếch tán ra, Nhạc Tuyết Vi ngơ ngẩn nhìn anh, cảm giác dường như đã qua mấy đời. Hai người đều không nói lời nào, trong không khí tỏa ra mùi thuốc, không khí lập tức trở nên vi diệu.



Đúng lúc này, di động của Nhạc Tuyết Vi vang lên trên bàn trà.



Nhạc Tuyết Vi phục hồi tinh thần lại, hoảng sợ, vội vàng cầm di động, “Alo?”



Là Lương Tư Văn.



“A…… Bây giờ sao? Bây giờ nói…… Anh từ từ.”



Nhạc Tuyết Vi che microphone di động lại, hạ giọng quát Hàn Thừa Nghị: “Anh đi nhanh đi! Bạn trai tôi sắp tới rồi!”



Hàn Thừa Nghị vừa nghe, mặt tái lại, cười nịnh: “Em cảm thấy anh sẽ nghe lời em sao? Nếu em không muốn hắn bị anh bóp chết, thì bảo hắn cút đi! Còn nữa, đừng ở trước mặt ta nói bạn trai, bạn trai! Em, là của anh!”



“A?”



Nhạc Tuyết Vi bất đắc dĩ cúi mắt, không thể nói chuyện với anh!



“Hàn tổng, tôi không phải là Tiểu Tuyết! Tôi xin anh, đừng quấn lấy tôi, cũng đừng có chủ ý gì với tôi! Tôi có bạn trai, sắp đính hôn, về sau sẽ kết hôn, anh buông tha tôi đi! Được không?”



“Hừ!”’’



Hàn Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tà mị chuyển động, “Tốt nhất là em bảo hắn đừng tới, nếu không anh cũng không biết chính mình sẽ làm ra cái gì đâu!”



Nói xong, dựa người vào sô pha, cởi nút trên âu phục, cánh tay phải tùy ý để bên hông, như là ở vuốt ve cái gì.



Nhạc Tuyết Vi cả kinh, nàng đương nhiên biết bên hông anh có cái gì! Cô đã từng tận mắt nhìn thấy anh dùng qua, đó là súng!



“Anh…… Không nói lí! Thật ngang ngược!”



Nhạc Tuyết Vi tức giận mắng to, Hàn Thừa Nghị không dao động, thậm chí sung sướng nhướng mày. Không có cách nào, Nhạc Tuyết Vi không muốn Lương Tư Văn và Hàn Thừa Nghị phát sinh xung đột chính diện, cô đã khiến Lương Tư Văn có thêm rất nhiều phiền toái, không nghĩ lại thêm một vấn đề nữa.



Bất đắc dĩ cầm di động, Lương Tư Văn đã cúp điện thoại. Nhạc Tuyết Vi đành phải gọi qua, “Alo?”



“Tinh Tinh, vừa rồi sao không nói lời nào? Anh sắp xong việc rồi, anh đã đặt chỗ rồi, mình đi ăn tối, anh qua đón em nhé?”“Ặc……” Nhạc Tuyết Vi không cam lòng nhìn Hàn Thừa Nghị, khó xử nói, “Thực xin lỗi, em…… hôm nay em không thể ăn cơm với anh rồi, công ty còn có rất nhiều chuyện, hạng mục này rất quan trọng, thời gian tương đối gấp, em phải tăng ca.Thật ngại quá!”



Nghe được Nhạc Tuyết Vi nói như vậy, Hàn Thừa Nghị khó nén thắng lợi, đứng lên, ôm Nhạc Tuyết Vi vào trong lòng. Môi mỏng gần sát gương mặt cô, nhắm mắt lại, tham lam hít sâu một hơi, “Tiểu Tuyết, em thật thơm……”



Nhạc Tuyết Vi hít một hơi, chấn kinh không nhỏ, dùng hết toàn lực đẩy Hàn Thừa Nghị ra, mày đẹp dựng thẳng lên, “Anh muốn làm gì? Hàn tổng, thỉnh tự trọng!”



“Tự trọng? Hừ!” Hàn Thừa Nghị cười lạnh, “Anh thật sự không biết là đối với vợ mình còn cần tự trọng đấy!”



“Anh, anh…… Anh nói bậy gì đó?” Nhạc Tuyết Vi không nghĩ anh lại nói ra những lời như vậy, anh còn có mặt mũi nói cô là vợ anh? Trên đời này, làm gì có người chồng nào đuổi tận giết tuyệt vợ mình như anh chứ?



“Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài, cút đi!”



Bởi vậy, ngược lại làm Nhạc Tuyết Vi tức giận.



“Tiểu Tuyết……” Hàn Thừa Nghị nhíu mày, không nhúc nhích.



Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn bị chọc giận, kéo anh ra bên ngoài, “Cút! Mặc kệ anh muốn làm gì! Chỉ hướng tới ta! Chẳng lẽ tôi còn sợ anh sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không sợ! Cút, cút đi!”



“Tiểu Tuyết!”



Hàn Thừa Nghị cố kỵ vết thương trên chân cô, không dám dùng sức, lại bị cô nhốt ngoài cửa, lại lần nữa không được vào nhà.



“Tiểu Tuyết, em đừng tức giận, mở cửa cho anh vào được không?”



Bên trong không có động tĩnh gì.



“Tiểu Tuyết?” Dù anh gọi như thế nào, Nhạc Tuyết Vi đều không trả lời.



Nôn nóng xoa trán, Hàn Thừa Nghị cách cửa, ôn nhu nói: “Được, anh đi. Anh đi mua ít đồ ăn, tí nữa sẽ có người đưa tới, công việc bận rộn như vậy, nhớ phải ăn cơm, chú ý thân thể, biết không?”



Nhạc Tuyết Vi ngồi bên trong, nghe anh nói vậy, đoán không ra tâm tư của anh. Cô không hiểu anh, săn sóc nhu tình của anh và sự đuổi tận giết tuyệt, cái nào mới là thật?



“Tam thiếu!”



Hàn Thừa Nghị từ chung cư đi ra, Nghê Tuấn lập tức đi lên đón, sắc mặt nôn nóng.



“Có việc?”



Hàn Thừa Nghị nhạy bén nhận thấy được Nghê Tuấn có chuyện muốn nói.



“Dạ, Tam thiếu, lên xe rồi nói.” Nghê Tuấn tiến lên hai bước mở cửa xe.



Hàn Thừa Nghị lên xe, cũng không vội vã rời đi, cũng không sốt ruột hỏi Nghê Tuấn đến có chuyện gì. Mà lặng im một hồi lâu, nhìn thấy nhân viên mang cơm hộp vào chung cư, mới nhẹ nhàng thở ra.



“Lái xe.”



Xe chậm rãi đi, lúc này Hàn Thừa Nghị mới nhìn về phía Nghê Tuấn, “Chuyện gì, nói đi!”



“Dạ.”



Nghê Tuấn đáp ứng rồi một tiếng, từ trong túi lấy ra một phong thư, đưa tới trước mặt Hàn Thừa Nghị.



Hàn Thừa Nghị tiếp nhận phong thư chuyên dụng của tập đoàn D·S, ánh mắt chợt lóe, đại khái cũng đoán được đây là cái gì. Phái người đi điều tra bạn trai của Tiểu Tuyết, đã có rồi kết quả rồi. Đến lúc này, đáy lòng Hàn Thừa Nghị vẫn cực kỳ khinh thường ‘bạn trai’ Tiểu Tuyết, anh cũng không tin, trên đời còn có người nào có thể hơn anh?



Mà mở phong thư ra, nhìn ảnh chụp bên trong, sắc mặt Hàn Thừa Nghị đại biến, thân mình cũng ngồi thẳng, cả người chợt căng cứng! Không có khả năng, sao có thể? Có phải là sai rồi không? Trên ảnh chụp, người ở bên Tiểu Tuyết, lại là Lương Tư Văn?



Trong đầu đột nhiên nhớ lại một ít hình ảnh.



Bốn năm trước, lúc ở sân bay anh đã gặp Lương Tư Văn suốt đêm muốn chạy về đế đô, lúc ấy anh nói muốn đi lên ngồi, lại bị Lương Tư Văn cự tuyệt! Bây giờ, Tiểu Tuyết cùng Lương Tư Văn ở bên nhau…… Có phải trên thực tế, lúc ấy, Tiểu Tuyết ở trong phi cơ của Lương Tư Văn?



Cái ý tưởng này làm Hàn Thừa Nghị đau đầu muốn nứt ra! Nếu sự thật là như thế, anh thật hận không thể một phát bắn chết Lương Tư Văn! Anh luôn thông minh tính kế, lòng dạ sâu đậm, tàn nhẫn độc ác nổi tiếng đế đô, không nghĩ đến kết quả là thua trong tay tiểu tử thúi Lương Tư Văn miệng vẫn còn hôi sữa?



“Nghê Tuấn……”



Hàn Thừa Nghị chống trán, trong đầu tính toán, nên tính sổ Lương Tư Văn như thế nào!



“Dạ, Tam thiếu, bây giờ đang đi tới Lương thị, rất nhanh có thể nhìn thấy Lương thiếu.” Chuyện này là như thế nào, dù sao cũng phải hỏi rõ ràng một chút.



Nghê Tuấn không hổ là tâm phúc của Hàn Thừa Nghị, rất rõ suy nghĩ của anh.



Hàn Thừa Nghị lặng im gật đầu, tay càng nắm chặt. Nếu, bạn trai Tiểu Tuyết thật sự là Lương Tư Văn, anh sẽ điên mất! Anh biết rõ Lương Tư Văn, tuyệt đối sẽ không chỉ đơn thuần chăm sóc Tiểu Tuyết nhiều năm …… Tưởng tượng Lương Tư Văn đã làm những cái đó với Tiểu Tuyết, cũng từng làm hành động thân mật, ngực Hàn Thừa Nghị như có lửa đốt!



Dù thế nào, Tiểu Tuyết là của anh, không ai có thể mơ tưởng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK