Mục lục
Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyễn



Hàn Thừa Nghị duỗi tay xoa trán, thở dài, “Được rồi, trước đi bệnh viện.”



“Vậy Tam thiếu phu nhân……” Nghê Tuấn do dự, “Nếu không, ngài vào dỗ dành Tam thiếu phu nhân đi!”



Bộ dáng Nhạc Tuyết Vi thoạt nhìn rất lạnh lùng cứng rắn, loại vẻ mặt này không phù hợp với tính tình cô, lúc này, cô không giống như cãi nhau bình thường, như là thật sự thương tâm, tức giận. Làm người đứng xem, Nghê Tuấn còn rõ ràng hơn Hàn Thừa Nghị.



Hàn Thừa Nghị xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Không sao, trước nay cô ấy đều như vậy, sẽ không coi là thật.”



Nghê Tuấn cúi đầu nhíu mày, trong lòng không đồng ý, nhưng lại không biết nói cái gì cho tốt.



Bệnh viện Thành phố T, văn phòng bác sĩ ngoại khoa.



Hàn Thừa Nghị, Khang Tuệ Trân ngồi mặt đối mặt với bác sĩ, nghe bác sĩ nói bệnh tình của Kiều Vũ Vi.



“…… Tình huống là như vậy, tuy rằng hiện tại bệnh trạng còn không rõ ràng, đây là một loại bệnh có tính di truyền, thời gian phát bệnh không xác định, xhir là chuyện sớm hay muộn.” Bác sĩ nói một đống từ y học, cuối cùng tổng kết.



“Lần này Kiều tiểu thư bị ngoại thương, là nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện nay, cho nên, hiện tại đã có bệnh trạng rất nhỏ, bề ngoài nhìn không ra, nhưng kết quả kiểm tra đã rõ. Ý kiến của chúng tôi là, hai người nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng đi!”



Hàn Thừa Nghị nghe xong, trầm mặc thật lâu. Mà sắc mặt Khang Tuệ Trân đã hoàn toàn thay đổi, trong tái nhợt lộ ra tro tàn!



Hàn Thừa Nghị nhìn về phía Khang Tuệ Trân, hỏi: “Bác gái, bác sĩ nói đây là di truyền, bác cùng bác trai có ai bị loại bệnh này không?”



Khang Tuệ Trân hoảng loạn bất an lắc đầu, ánh mắt lập loè không ngừng, môi cũng run rẩy: “Không biết! Chúng ta cũng không để ý, có lẽ…… Chúng ta đều chưa phát bệnh?”“Không có khả năng.” Bác sĩ đánh gãy lời Khang Tuệ Trân, phủ định nói, “Nếu cha mẹ tới tuổi này còn không phát bệnh, đã nói lên các ngươi không có bệnh. Bệnh này cũng có thể là di truyền cách thế hệ, hoặc cậu, bác, cô đều có khả năng……”



“A! Phải không? Đứa nhỏ này không biết di truyền ai……” Khang Tuệ Trân thất thần, hiển nhiên hoàn toàn không có tâm trạng.



Hàn Thừa Nghị nheo mắt đánh giá bà ta, cảm thấy phản ứng này thực khác thường. Một người mẹ, nghe nói con gái bị bệnh, phản ứng bình thường không phải là nên thương tâm khổ sở sao? Vì sao Khang Tuệ Trân lại rối rắm Kiều Vũ Vi di truyền từ ai?



“Bác gái, thời gian không còn sớm, cháu lái xe đưa bác trở về nghỉ ngơi?” Hàn Thừa Nghị khách sáo nói.



“Được!” Khang Tuệ Trân không chút suy nghĩ liền đồng ý, ra khỏi văn phòng bác sĩ, trực tiếp đi theo Hàn Thừa Nghị rời đi.



Hàn Thừa Nghị càng cảm thấy khả nghi, con gái bị bệnh, làm mẹ đã không biểu hiện thương tâm khổ sở, thậm chí ngay lúc này không muốn đi gặp con gái? Là làm mẹ rất lạnh nhạt, hay trong đó có ẩn tình gì?



Vấn đề này, không phải vấn đề anh nên quan tâm. Quan trọng nhất bây giờ là nghĩ cách cứu Kiều Vũ Vi, nếu phát hiện sớm, như vậy hy vọng chữa khỏi là rất lớn. Kiều Vũ Vi đã từng đã cứu mạng anh, lúc này đây, anh sẽ không tiếc tất cả mà cứu Kiều Vũ Vi.



“Nghê Tuấn.”



“Dạ, Tam thiếu.”



“Đi nước C liên hệ chuyên gia phương diện gan, mời đến đây xem tình huống Kiều Vũ Vi.”



“Dạ, thuộc hạ đi ngay.”



Giải quyết xong chuyện của Kiều Vũ Vi, Hàn Thừa Nghị một khắc đều không dừng lại, lập tức chạy về nhà bà ngoại Nhạc Tuyết Vi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK