Nhìn Nhạc Tuyết Vi vẫn đứng im không nhúc nhích, biết cô căng thẳng, Hàn phu nhân kéo tay Nhạc Tuyết Vi, yêu mến nhìn cô: "Tại sao không nói chuyện? Bác là mẹ của Thừa Nghị, cháu không cần phải căng thẳng như vậy! Thừa Nghị già đầu như vậy rồi, thật không dễ dàng gì dẫn một cô gái đến cho bác xem, bác vui mừng còn không kịp nữa là."
Nhạc Tuyết Vi vẫn rất mơ màng, sự việcsao đột nhiên lại phát triển trở thành như vậy rồi? Trước đây rõ ràng không có một chút dấu hiệu nào mà.
Hàn Thừa Nghị cũng bị dáng vẻ ngây ngốc này của cô chọc cho cười, xoa xoa đầu cô nhẹ giọng nói: "Vậy thì làm sao? Bình thường ở trước mặt anh không phải luôn nhanh mồm nhanh miệng lắm sao?"
"À..." Nhạc Tuyết Vi cuối cùng cũng hé miệng kinh ngạc thốt lên một tiếng tỉnh giấc chiêm bao, bộ dạng vô cùng chật vật!
Hàn phu nhân cùng Hàn Thừa Nghị đều dùng bộ mặt đầy chờ mong nhìn Nhạc Tuyết Vi, cô hé miệng, rốt cuộc mới nói được một câu:
"Bác... bác gái..."
"Phì..." Hàn Thừa Nghị không nhịn được nở một nụ cười nhạo.
Hàn phu nhân cũng cười to không ngừng, nắm tay Nhạc Tuyết Vi, nhẹ nhàng cười mắng cô: "Cháu xem cháu kìa, gọi bất đắc dĩ như thế, cứ thoải mái như người nhà là được... Nhìn cháu như vậy chắc không phải là bị con trai bác lừa về hay trói đem về đó chứ?"
Nhạc Tuyết Vi gật đầu theo bản năng, nghĩ thầm, còn không phải như vậy sao!
"Tiểu Tuyết đúng không, bác thấy Thừa Nghị gọi, vậy bác cũng gọi cháu như thế được không?" Thái độ của Hàn phu nhân với Nhạc Tuyết Vi ngày càng yêu mến.
"Dạ..." Nhạc Tuyết Vi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng đầy bụng nghi vấn, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?
"Đem ra đây!" Hàn phu nhân khẽ xoay người lại, hướng phía sau khẽ kêu một tiếng.
"Vâng."
Lập tức có người giúp việc đáp lại, đồng thời rất nhanh có người đi lên, trong tay nâng một khay bằng kim loại, bên trên đặt một chiếc hộp ngọc nhỏ, toàn bộ đều được chế tạo từ hồng ngọc, toàn thân trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy đồ vật chứa bên trong. Trước tiên không nói đến thứ bên trong ấy là gì, chỉ cần nhìn cái hộp ngọc này thôi cũng đã có giá trị liên thành rồi.
Hàn phu nhân nắm tay Nhạc Tuyết Vi, cười híp mắt nói: "Qua đây, cháu nên đổi đi nha, gọi bác gái thật xa lạ mà!"
"..." Nhạc Tuyết Vi đã mơ hồ đến cực điểm, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Thừa Nghị, đổi cái gì? Gọi cái gì xa lại?
Cái tiểu đồ ngốc này! Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bước tới bên người cô, khẽ cúi người xuống kề sát một bên tai Nhạc Tuyết Vi: "Gọi 'mẹ'!"
'Vù' một tiếng, đầu óc Nhạc Tuyết Vi sôi sùng sục! Tâm trạng của cô bây giờ, so với việc nhìn thấy người ngoài hành tinh còn khiếp sợ hơn.
Nhìn Nhạc Tuyết Vi nửa ngày vẫn chưa đáp lại, Hàn phu nhân trừng con trai mình một cái, giả bộ không vui nói: "Con trai, không phải là con nói hươu nói vuợn để cho mẹ vui lòng đó chứ? Con xem, tiểu cô nương này căn bản là không muốn, tốt hơn vẫn nên thôi đi!"
"Ơ..."
Nhạc Tuyết Vi vừa nghe, cuống lên, không phải là cô không muốn! Trong tình thế cấp bách đã kéo lấy ống tay áo của Hàn phu nhân.
"Có phải là nó gạt bác? Cháu thực sự là không muốn, có đúng như vậy chứ?" Hàn phu nhân nhịn cười, dụ dỗ Nhạc Tuyết Vi, "Thằng bất hiếu này, gọi một cuộc điện thoại cho bác, nói hôm nay sẽ dẫn con dâu tới! Khiến cho bác trông mong chờ đợi, chuẩn bị kỹ càng hết tất cả. Nhưng giờ thì... Hu hu, số bác thật khổ mà, già như vậy rồi còn bị con trai lừa."
"Không phải!"
Nhạc Tuyết Vi đơn thuần ở trước mặt hai mẹ con Hàn Thừa Nghị, không khác gì một con thỏ trắng đứng giữa tổ sói. Cô vội vã phủ nhận, tuy rằng cô cái gì cũng không biết, nhưng giờ phút này, cô đồng ý, tất cả đều đồng ý!