Ban đêm, Nhạc Tuyết Vi giống như ngày thường, ở lại bệnh viện chăm sóc bác gái.
"Uh`m, buổi tới tớ sẽ không trở về. Mẹ của học trưởng bị bệnh..."
Nhạc Tuyết Vi đứng ở hành lang bên ngoài gọi điện thoại cho Nguyễn Đan Ninh, không thể nghi ngờ gì lại bị Nguyễn Đan Ninh mắng cho một trận, mắng cô còn không cam lòng, không nhớ kỹ bài học lần trước... Cô cũng không có cãi lại, chính vì trí nhớ của cô rất tốt nên cô mới không nỡ buông tha.
Cừ Lễ Dương ra ngoài tìm cô, loáng thoáng có thể nghe thấy thanh âm tức giận của Nguyễn Đan Ninh.
Nhạc Tuyết Vi cúp điện thoại, quay đầu lại thấy là anh, hai người đều cảm thấy có chút xấu hổ.
"Cái kia, Tuyết Vi, anh đã trải giường cho em, hay là em đi nghỉ ngơi một chút đi?"
"Uh`m." Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu.
Cuối cùng hai người lại cùng ngồi trên giường, trông đến khi mẹ Cừ ngủ thiếp đi.
"Giường này, có chút nhỏ..." Cừ Lễ Dương không được tự nhiên tìm cớ nói, lại chọc đến chỗ đau của Nhạc Tuyết Vi.
"À, nó chính là nhỏ như thế."Nhạc Tuyết Vi quay đầu nhìn anh ta, ngọn đèn mờ nhạt, khiến cho ánh mắt cô trong đêm tối lại càng trở nên sáng hơn: "Trước kia mỗi lần dì bị bệnh đều là em ở cùng dì, cho nên anh không biết, giường này nằm ngủ một chút cũng không ngon giấc, nằm ở trên chính là không động đậy được. Về cơ bản thì một đêm em đều thể không chợp mắt, có điều như vậy cũng không sao, dì có xảy ra chuyện gì, em đều có thể tùy lúc tình dậy, rất thuận tiện."
Cô không nói nên lời, cổ họng cứng nhắc như tảng đá.
"Tuyết Vi." Cừ Lễ Dương yên lặng cầm lấy tay Nhạc Tuyết Vi, nhẹ nhàng, như sợ làm đau cô: "Thực xin lỗi."
Anh ta nhìn Nhạc Tuyết Vi, thử thăm dò ôm cô vào trong ngực. Bây giờ, Nhạc Tuyết Vi cũng không có vùng vẫy, chỉ là... An tĩnh tựa vào trong lòng anh ta mà khóc.
"Tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao lại bắt nạt em? Em thích anh như vậy, đối xử tốt với anh như vậy! Cái gì cũng muốn giành cho anh, chỉ cần là anh, cái gì em cũng có thể làm, thế nhưng anh lại vẫn vứt bỏ em! Anh có biết em có cảm giác như thế nào khi anh cùng Niên Giai Giai sánh đôi đứng trước mặt em không?"
Nhạc Tuyết Vi tựa vào đầu vai Cừ Lễ Dương, nói ra tất cả những ủy khuất mà cô đã phải chịu đựng.
"Hu hu..."
Cô một bên khóc, một bên đánh Cừ Lễ Dương.
"Bại hoại! Xấu xa! Em rất khổ sở, trong lòng rất đau anh có biết không? Hu hu..."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là anh xấu xa, em đánh anh đi! Đánh anh! Ra sức đánh vào!" Cừ Lễ Dương lại biến thành vị học trưởng mà Nhạc Tuyết Vi hằng yêu mến, ôn hòa, khiêm tốn, nho nhã mà săn sóc. "Anh yêu em, trừ em ra anh thực sự chưa từng yêu người nào khác."
"A!" Nhạc Tuyết Vi hung hăng đấm lên đầu vai Cừ Lễ Dương, gầm nhẹ một tiếng: "Anh không cần gạt em thêm lền nữa! Nếu không em cũng sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào nữa!"
"Tuyết Vi?" Cừ Lễ Dương vui mừng quá đỗi, nâng khuôn mặt Nhạc Tuyết Vi lên, đường hoàng chính trực nói: "Ý của em vừa rồi là đã tha thứ cho anh sao? Đúng không?"
Giọng nói Cừ Lễ Dương có chút lớn, Nhạc Tuyết Vi trợn mắt nhìn anh ta, giận dữ nói: "Anh nói nhỏ chút, muốn đánh thức dì dậy sao?"
"Ha ha, anh thực cao hứng, biết rồi, anh sẽ nói nhỏ chút, nói nhỏ chút."
Cừ Lễ Dương hưng phấn ôm Nhạc Tuyết Vi không chịu buông tay, Nhạc Tuyết Vi cũng không có trốn, nhu thuận rúc ở trong lòng anh ta, một bên hấp háy cái mũi nói: "Sau này không được lại bắt nạt em, cái gì cũng phải nghe em! Nấu cơm cho em, múc nước, giành chỗ tự học..."
"Uh`m."
...
Sáng sớm, khi Hàn Thừa Nghị đi tới văn phòng thì Nhạc Tuyết Vi cũng đã sắp xếp thật tốt mọi việc rồi.
Theo thói quen thay Hàn Thừa Nghị cởi áo khoác, treo lên giá, pha cho anh một ly cà phê, đặt sẵn phần tài liệu anh cần họp lên mặt bàn... Toàn bộ hoàn mỹ không thể chê trách. Hàn Thừa Nghị khẽ nhíu mày, tổng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
"Sao hôm nay em vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua?"
Hàn Thừa Nghị tinh ý phát hiện, Nhạc Tuyết Vi không có thay quần áo, anh cũng chưa từng để ý qua người phụ nữ nào như thế, nhưng chính anh cũng không hề phát hiện ra mình lại quan tâm đến Nhạc Tuyết Vi như vậy.
"Ách..." Nhạc Tuyết Vi sờ sờ cổ, cười nói: "Mẹ của bạn trai tôi bị bệnh, đang nằm viện, tối hôm qua tôi ở đến chăm sóc cho nên không có thay quần áo."
Nhạc Tuyết Vi xoay người vội vàng rời đi, công việc của thư ký riêng cực kỳ bận rộn, phàm là cùng Hàn Thừa Nghị có quan hệ, nhất định phải qua tay cô kiểm duyệt, cô liền hận chính mình không phải là Tôn Ngộ Không bứt mấy sợi lông liền có thể biến ra nhiều Nhạc Tuyết Vi để giúp mình .
Bạn trai? Nhanh như vậy đã cùng người bạn trai học trưởng cặn bã kia làm hòa? Thực là người phụ nữ ngu ngốc! Quả thực là quá ngu ngốc!
Hàn Thừa Nghị nheo mắt lại nhìm chằm chằm Nhạc Tuyết Vi, đáy mắt dần trở nên lạnh lẽo giống như ánh mắt khát máu của con thú trước khi tấn công con mồi...
Tuy đã xác lập quan hệ yêu đương với Cừ Lễ Dương, nhưng thời gian để hai người gặp mặt thậm chí còn ít hơn trong quá khứ.
Nhạc Tuyết Vi làm thư ký riêng cho Hàn Thừa Nghị, trên cơ bản là 24 giờ đều bán cho Hàn Thừa Nghị, tự nhiên cũng rất vội vàng. Mà Cừ Lễ Dương thì bởi vì sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh nên cả ngày vội vã cùng mấy đàn anh khóa trên bàn chuyện mở công ty, lại càng bận khỏi phải nói.
Liên tục hai tuần, Nhạc tuyết Vi đều trải qua cuộc sống ở trong công ty cùng Hàn Thừa Nghị, không hề gặp mặt Cừ Lễ Dương.
Buổi chiều chủ nhật khó khăn lắm mới xong việc, Nhạc Tuyết Vi mệt không chịu được liền tựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, liền cảm thấy thân thể như được bế lên, sau đó được đặt xuống một cái giường mềm mại, bởi vì quá thư thái nên Nhạc Tuyết Vi vẫn còn lưu luyến không muốn mở mắt. Nhưng trong lúc hoảng hốt, một cỗ cảm giác tê dại giống như bị lông vũ phất qua đánh thức cô dậy.
"Uh`m..."
Nhạc Tuyết Vi mơ mơ màng màng hừ một tiếng, mở mắt ra, chống lại khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Hàn Thừa Nghị!
Sợ hãi khiến cho cô lập tức tỉnh táo, "Anh...Anh vừa làm gì?"
Nhạc Tuyết Vi che miệng, theo bản năng quệt quệt bờ môi.
Hành động này đã chọc Hàn Thừa Nghị tức giận, ánh mắt vốn nhu hòa liền lạnh xuống: “Hừ! Lau cái gì mà lau? Một chút này thì có thấm gì so với việc chúng ta đã làm?"
Nhạc Tuyết Vi không muốn cùng anh cãi cọ, liền đẩy anh ra muốn đứng dậy.
Cổ tay đột nhiên bị Hàn Thừa Nghị bóp chặt lại: "Đi đâu?"
"Hiện tại không còn việc gì đi? Tôi muốn về nhà một chút, xin Tổng giám đốc buông tay!"
Biết rõ thể lực của mình không thể sánh bằng Hàn Thừa Nghị, nhưng Nhạc Tuyết Vi vẫn ra sức vùng vẫy, nếu không thì thật giống như cô đã thỏa hiệp với anh.
"Về nhà? Đến chỗ bạn trai đi?" Hàn Thừa Nghị một lời liền nói chúng điểm quan trọng.
Sắc mặt Nhạc Tuyết Vi cũng không thay đổi, thản nhiên thừa nhận: "Phải, thì như thế nào? Chẳng lẽ không được sao?"
Hàn Thừa Nghị còn chưa kịp nói gì, nhạc chuông điện thoại của Nhạc Tuyết Vi liền vang lên. Anh nhìn cô cúi đầu tìm điện thoại, đáy mắt liền hiện lên một loại thần thái chắc chắn... Để xem mấy người còn có thể đắc ý ở trước mặt tôi được bao lâu!