Tiêu Mộng Hy trợn mắt há mồm nhìn người trước mặt mà chỉ cảm thấy—Cuộc sống này có nhiều sự trùng hợp thế chứ lị.Đi đâu cũng có thể gặp được.
Khi một cảm xúc đạt đến một mức nào đó, người ta thường quên phải làm gì tiếp theo.
Phó Ngọc Khâm nhìn tay hai người vẫn còn nắm, lại nói: “Hai người không định buông tay sao?”
Tiêu Mộng Hy đột nhiên rút tay lại giấu sau lưng.
Lăng Dương cứng ngắc cổ, chậm rãi quay đầu nhìn thủ phạm phá hoại hạnh phúc của mình, khi nhìn rõ dáng vẻ của anh thì thiếu chút nữa muốn quỳ xuống luôn.
Lăng Dương vừa về nước không lâu thì đã vào làm một công ty thương mại nước ngoài với tư cách là giám đốc bộ phận, mấy ngày nay vẫn đang theo dõi việc hợp tác với tập đoàn Phó thị.Đối với mấy nhân vật bên trong mạng lưới thì chắc chắn có hiểu biết.
Người trước mặt đây được cho là chủ tịch tương lai của tập đoàn Phó thị, để được gặp anh thì anh đã cũng sống dở chết dở đấy.
Nhưng—-Không thu hoạch được gì.
Anh ta không ngờ lại gặp ở đây, càng không nghĩ là ở trong hoàn cảnh như bây giờ.
Cố gắng giữ cho môi không run nói: “Phó…Phó…tổng giám đốc.”
Một tay Phó Ngọc Khâm đút túi lạnh lùng nhìn anh ta, không có ý định nói gì.
Lăng Dương sải bước đi tới, vươn tay: “Xin chào, Tổng giám đốc Phó.”
Phó Ngọc Khâm từ từ nhấc chân đi tới phía trước.
Lúc này trong mắt Lăng Dương không còn hình bóng của Tiêu Mộng Hy nữa mà tất cả sự chú ý của anh ta đều đổ dồn vào Phó Ngọc Khâm.
Anh ta nghĩ nếu có thể hợp tác với vị này thì Tiêu Mộng Hy chả là cái gì cả.Đôi môi anh ta dần nhếch lên, phần thân trên cong hơn một chút, tư thế rất khiêm nhường, cứ vậy duỗi thẳng hai tay ra như vậy, vẫn luôn duỗi.
Phó Ngọc Khâm đi tới đứng phía sau anh ta, và sau đó một cảnh tượng khó tin đã xảy ra——Anh nới lỏng cà vạt, cứ thế giơ chân đá vào mông Lăng Dương trước mặt bao người.
Lăng Dương giật mình lao về phía trước, duỗi chân quá lớn mà sơ ý đụng phải góc bàn, máu tươi phụt ra.
Anh ta quay đầu lại hỏi: “Tổng giám đốc Phó, ngài làm sao vậy? Tôi làm sai cái gì?”
Phó Ngọc Khâm lạnh lùng nhìn: “Anh đã chạm vào người mà anh không nên chạm vào.”
Ngay khi Lăng Dương không biết làm sao, Phó Ngọc Khâm lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, nắm lấy tay Tiêu Mộng Hy mà lau đi lau lại.
Lăng Dương bị đá ngu luôn: “.....”
Tình huống gì đây?
Những người khác chứng kiến: “???”
Tiêu Mộng Hy để cho anh lau một lúc lâu mới ý thức được: “Anh, anh tới đây làm gì?”
Phó Ngọc Khâm: “Bàn công chuyện.”
Mãi sau này Lăng Dương mới biết được, người mà Tiêu Mộng Hy gả là—Phó Ngọc Khâm.
Thế là…hết rồi.
“....
Ha ha hô hô, một chân vừa nãy của Phó Ngọc Khâm trông sướng chết được, quá hả giận. Nhìn lịch sự văn nhã thế mà không nghĩ là lúc làm việc cũng dứt khoát gớm, không tồi, có tiền đồ.” Tề Tuyết nhìn thấy cảnh ấy thì trở thành fan hâm mộ của Phó Ngọc Khâm luôn.
Bảo vệ vợ bằng thực lực, quá đã!
Cô ấy đụng nhẹ vào người Tiêu Mộng Hy: “Này, anh ta thay đổi nhiều thật, nếu không thì cứ anh ta là ổn rồi ấy.”
Tiêu Mộng Hy bĩu môi: “Cậu nói như vậy là có ý gì?”
Tề Tuyết cười khúc khích, nháy mắt nói: “Có nghĩa là, chàng chồng của cậu tốt như vậy, nếu anh ta là minh tinh thì tớ nhất định sẽ đi đu anh ta đấy.”
Tiêu Mộng Hy cốc đầu cô: “Tiền đồ dữ chưa.”
Tề Tuyết quá phấn khích, nếu trạng thái này xuất hiện có nghĩa là cô ấy đang muốn tiêu tiền, vậy nên Tiêu Mộng Hy cứ thế mà bị cô kéo đi mua sắm.
Nhưng Tiêu Mộng Hy lại không chú tâm quá nhiều, dù sao vừa nãy cũng bị anh nhìn thấy. Người ngoài anh còn không tha câu nào thì lúc về nhà có chất vấn cô không nhỉ?
Nghĩ lại, xớ, anh đi một phát là mất một năm rồi, có quyền gì mà chất vấn cô!
Nếu anh dám hỏi, cô sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Nghĩ đến đây, cô lập tức cảm thấy sảng khoái, dắt Tề Tuyết đi dạo một vòng.
Sáu giờ rưỡi, hai tay bao lớn bao nhỏ bước về nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm thơm nồng.
Tiêu Mộng Hy hồ nghi mà bước vào trong nhìn trái nhìn phải.
Mở cửa ra thì thấy người nào đó ở trong phòng bếp đang cầm thìa cúi đầu nếm thử, thấy cô đi vào, anh cong môi: “Rửa tay đi, đến giờ ăn rồi.”
Tiêu Mộng Hy đặt chiếc túi xuống, nhìn anh rồi lẩm bẩm trong lòng: Giận?
Không giận?
Không giận thật hả?
Hay là giận?
Sau một năm không gặp, cô thực sự không hiểu người đàn ông Phó Ngọc Khâm này.
Phó Ngọc Khâm đặt thìa xuống, đón nhận ánh mắt của cô: “Thất thần làm gì vậy, em ăn đi.”
“Ồ, được.” Tiêu Mộng Hy chỉ vào phòng tắm: “Em đi rửa tay.”
Danh Sách Chương: