• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Mộng Hy nhìn thấy biểu cảm thú vị trong mắt ai đó, có chuyện gì đây?

Cái gì mà kêu cô cứ chờ để ăn là được.

Ngay khi cô vừa muốn tranh luận với anh thì điện thoại reo lên.

Cô nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình rồi nhấn nút trả lời, bên kia truyền đến một giọng nói nôn nóng: "

Cậu đang ở đâu thế? Không hay rồi, có chuyện xảy ra rồi."

Tiêu Mộng Hy đi ra ngoài: "

Làm sao vậy?"

Tề Tuyết nói: "

Thiết kế “Tears of Fish” của cậu đã bị người ta ăn cắp ý tưởng, bây giờ ở trên mạng đều là những lời mắng chửi và chỉ trích cậu, cậu mau lên xem đi"

Tiêu Mộng Hy lúc học đại học theo ngành thiết kế trang sức, sau khi tốt nghiệp, cô và Tề Tuyết cùng nhau mở một studio trang sức.

Cô phụ trách thiết kế trang sức, Tề Tuyết phụ trách vấn đề ngoại giao, hai người hợp tác cực kỳ ăn ý. Điều kiện gia đình họ đều không tồi nên họ cũng không phải chịu áp lực kiếm tiền, họ chỉ là làm những điều họ thích thôi.

Tiêu Mộng Hy không nói với gia đình về việc mở studio, bởi vì trong mắt mọi người cô là người chỉ biết ăn uống chơi bời và là cao thủ mua sắm.

Nếu không phải gần đây nhất thiết kế “Tears of Fish” của cô đạt giải thưởng lớn thì có lẽ các cô vẫn là những tân binh vô danh trong cái ngành thiết kế trang sức này.

Tề Tuyết đang rất gấp gáp, tất cả những thứ được viết trên mạng đều là những thứ vớ vẩn lung tung lộn xộn hết cả lên.

Sao chép ý tưởng?

Sao có thể sao chép được chứ? !

Tiêu Mộng Hy ngồi trên ghế sofa, đăng nhập Weibo nhìn thấy bài viết về việc sao chép ý tưởng của #Tears of Fish đã bị đẩy lên đầu top tin hot search.

Phía dưới đầy những lời mắng mỏ:[Cái quái gì thế, đây đều là sao chép ý tưởng! 】【 Đời này ghét nhất là sao chép của người khác, quả thực quá ghê tởm. 】[Nếu như thật sự không có bản lĩnh thì đừng làm, sao chép! Buồn nôn! 】【Vốn dĩ tôi rất thích bộ Tears of Fish, nhưng nếu nhà thiết kế ăn cắp ý tưởng thì thật là sai lầm. 】[Những nhà thiết kế như thế này nên bị phong sát, cái quái gì thế không biết nữa! 】[Đây là một thứ sâu bọ của giới thiết kế, cẩu sao chép. 】[Chị em chú ý, ngàn vạn lần đừng mua trang sức của loại cẩu sao chép, quá bẩn đi. 】【…】【@Viên Mộng, hãy ra đây và giải thích cho chúng tôi! 】Viên Mộng là tên của studio và tên trong giới của Tiêu Mộng Hy là: Lý Nguyệt.

Cô đọc được một nửa bình luận, Tề Tuyết ở đầu dây bên kia vội vàng hỏi: "

Bản thiết kế sơ thảo của cậu đâu rồi?"

Tiêu Mộng Hy suy nghĩ một hồi: "

Không có."

Tề Tuyết: "

Sao lại không có?"

Tiêu Mộng Hy: "

Lúc trước studio bị cháy nên bị thiêu rụi theo luôn rồi."

Tề Tuyết dùng sức vỗ trán, cháy studio là do cô sơ suất, cô khàn giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, đều là lỗi của tớ.”

Tiêu Mộng Hy không nhanh không chậm nói: "

Không liên quan gì đến cậu, chuyện này rõ ràng là có người cố ý hãm hại."

“Vậy chúng ta nên làm thế nào?” Tề Tuyết nói: “Không có bản thiết kế sơ thảo, như vậy sẽ không có chứng cứ thì sự việc không thể làm sáng tỏ được.”

Tiêu Mộng Hy khuyên nhủ cô ấy: "

Cậu đừng lo lắng, mình sẽ tìm cách giải quyết."

Cô bước vào phòng ngủ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những cuộc nói chuyện ngắt quãng.

Trong khoảng thời gian đó, cô gọi điện cho một vài người bạn có mối quan hệ thân thiết với mình, vì sự việc này xảy ra khá đột ngột nên tạm thời vẫn chưa có cách giải quyết ổn thỏa, chỉ có thể từ từ tìm cách.

Tiêu Mộng Hy ban đầu muốn nhờ anh trai thứ hai là Tiêu Mộng Ninh giúp đỡ, nhưng suy tính thì việc này sẽ làm bại lộ chuyện bản thân mở studio nên cô đành từ bỏ.

Việc của mình, phải tự mình giải quyết.

Trong khi cô đang bận giải quyết mọi việc thì sủi cảo trong bếp đã được đặt trên vỉ hấp, Phó Ngọc Khâm bật bếp để hấp sau đó đi ra khỏi phòng bếp, anh liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang mở và dựa vào tường lắng nghe trong vài phút sau đó nhấc chân đi đến phòng làm việc.

Anh đứng trước cửa sổ bằng kính trong suốt nối liền từ trần đến sàn, một tay đút trong túi quần, tay kia cầm điện thoại thấp giọng dặn dò chuyện gì đó, tay áo sơ mi xắn hờ đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc của mình.Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu xuyên vào, hắt lên cặp kính một chút ánh sáng, hàng mi dài khẽ rũ xuống che đi đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Tôi cho anh hai giờ để giải quyết sạch sẽ chuyện này.”"...""

Tôi không muốn thấy thêm bất kỳ tin đồn thất thiệt nào lan truyền trên mạng nữa.""...""

Từ giờ trở đi mọi thứ liên quan đến vợ tôi, phải để tôi xem qua, không được có lần sau!""..."

Anh không thích làm những chuyện vô nghĩa, nếu trong một câu có thể làm xong chuyện, nhất định sẽ không nói thêm câu thứ hai.

Thế mà hôm nay anh lại nói liền ba câu, xem ra thực sự tức giận rồi.

Tôn Lôi cúp điện thoại rồi vội vàng đi xử lý.

Anh ta làm mọi việc rất hiệu quả, sau khi giải quyết xong mọi chuyện anh ta gửi một tin nhắn WeChat: [Sự việc đã được giải quyết. ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK