Anh lấy điện thoại gọi cho Tôn Lôi.
Vài phút sau, Tôn Lôi trả lời: "
Ngài Phó, phu nhân đã đến Quang Diệu."
Phó Ngọc Khâm trừng mắt, nói: "
Chuẩn bị xe."
Tôn Lôi: "
Vâng."
Tôn Lôi đến rất nhanh, gần như Phó Ngọc Khâm vừa xuống lầu thì anh ta đã đến.
Sắc mặt Phó Ngọc Khâm rất tệ, cả người như bị ngâm trong hầm băng thật khiến người ta rùng mình.
Tôn Lôi ngẫm nghĩ một lúc cảm thấy vẫn nên nói thật: "
Phu nhân đã đi cùng với cô Tề, đã đi được hai giờ rồi."
Phó Ngọc Khâm trên mặt không biểu hiện gì.
Anh ta nói tiếp: "
Có lẽ tâm trạng phu nhân không tốt, nên có cho gọi mấy người đàn ông vào."
Khuôn mặt của Phó Ngọc Khâm tối sầm có thể thấy được bằng mắt thường, ngón tay xoay chiếc đồng hồ.
Thấy vậy, Tôn Lôi không dám nói nhiều nữa.
Chiếc xe chạy nhanh như chớp, nhiệt độ trong xe giảm xuống đến mức có thể đóng băng.-Tiêu Mộng Hy cố gắng dỗ dành tiểu thịt tươi hồng hào, yêu cầu anh ta đặt một vài bài hát để hát, còn cô và Tề Tuyết ngồi phía sau uống rượu.
Trong khoảng thời gian đó, điện thoại của cô nhiều lần sáng rồi tắt nhưng cô không để ý.
Tề Tuyết khi uống rượu thì có thói quen, lúc đầu sẽ cầm ly mãi không buông, nhưng sau khi buông tay, thì uống không ngừng được.
Lúc đầu là Tiêu Mộng Hy rót cho cô ấy, lúc sau đổi thành cô ấy rót cho Tiêu Mộng Hy.
Rượu trên bàn vì thế mà đã được uống sạch rất nhiều.
Bầu không khí trong quán bar lên đến cao trào, hai người họ cũng tham gia ca hát.
Ngũ âm của Tiêu Mộng Hy không tệ, mặc dù ngay cả khi cô say thì vẫn có thể hát rất hay.
Những anh trai còn lại cùng với Tề Tuyết phối hợp cùng nhảy múa theo lời bài hát.
Tiêu Mộng Hy ưỡn eo, nửa eo lộ ra dưới ánh đèn phản chiếu vô cùng xinh đẹp.
Nhất là khi những vòng đèn trên cao chiếu quanh, đỏ vàng xen kẽ, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Cánh cửa quán bar đột nhiên mở ra mà không hề có báo động, Tề Tuyết đang nhảy múa được nửa đường liền mở to mắt, vừa quay sang nhìn thấy người đến, thiếu chút nữa kinh hồn bạt vía.
Anh ấy, anh ấy, sao anh ấy lại đến đây?
Cô ấy nâng khuỷu tay đụng đụng Tiêu Mộng Hy.
Tiêu Mộng Hy đang hát, không chú ý đến bóng người đang di chuyển đến gần, anh trai bên cạnh cũng đang nhìn cô với ánh mắt đê mê.
Cả hai thỉnh thoảng nhìn nhau kết hợp với lời bài hát.
Vừa mới nhìn sang, khóe mắt cô thoáng thấy một bóng người, trong ánh sáng mờ ảo, lại ở rất xa nên nhìn không rõ hình dáng thế nào.
Chỉ là cảm thấy rất quen thuộc.
Cô ngừng hát, quay đầu nhìn lại chằm chằm hồi lâu, "
Làm sao anh trông... rất giống Phó Ngọc Khâm... cái tên lưu manh kia?"
Nói xong, cơ thể liền mềm nhũn ngã về trước.
Phó Ngọc Khâm nhanh chóng ôm lấy eo cô đem người ôm vào trong ngực, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh lẽo đến dọa người.
Tiêu Mộng Hy cười khúc khích, đặt tay lên khóe môi anh, nheo mắt: "
Như vậy càng, càng... giống anh ấy.""..."
Cô nâng tay lên, chỉ vào môi anh, đem khóe môi nhếch nhếch lên: "
Không phải... như vầy không giống."
Trầm mặc một lúc, cô nhắm mắt lại nói: "
Còn đẹp hơn... anh ấy... đẹp trai."
Tửu lượng của Tiêu Mộng Hy không tệ, rất ít khi uống say, nhưng đêm nay lại thuộc tình huống đặc thù, ở trên xe coi như cũng thành thật, biến Phó Ngọc Khâm trở thành gối tựa, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Về đến nhà, phong cách có chút thay đổi.
Một đường đi một đường hát, sống chết không cần Phó Ngọc Khâm đỡ. Từ cửa vào đến phòng ngủ, khoảng cách chỉ có vài bước chân ngắn ngủi, cô đi bộ mất hơn mười phút.
Vừa hát vừa nhảy, vận dụng hết sức lực để lăn lộn.
Mông lung trong cơn say nói: “Anh, anh không được chạm vào tôi!”
Phó Ngọc Khâm giữ cái tay đang múa may loạn xạ của cô lại: “Đừng nhúc nhích.”
Tiêu Mộng Hy càng lăn lộn càng vui vẻ, anh bắt tôi không được động đậy thì tôi sẽ không động sao? Cô lăn lộn trên giường: “Anh, anh là ai? Vì, vì... Sao lại ở trong nhà tôi? Anh tránh ra!”
Phó Ngọc Khâm thật vất vả mới khống chế được cô, giữ chặt chân cô, kéo cô xuống, “Ngay cả anh mà cũng không biết là ai à?”
“Này, anh, anh đừng, đừng động vào tôi.” Tay Tiêu Mộng Hy kéo ga giường, đạp loạn liên tục: “Anh, anh tránh xa bà đây ra… Hây da.”
Có lẽ là do nguyên nhân uống rượu say, lực đạo của cô so với lúc bình thường cũng lớn hơn nhiều, dùng sức đạp một cái, Phó Ngọc Khâm lảo đảo lui về phía sau hai bước.Ổn định lại cơ thể, anh lại tiến lên, quỳ trên giường, dùng cánh tay ngăn chặn cái chân đang đá lung tung của Tiêu Mộng Hy, lớn tiếng: “Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn một chút đi!”
Tiêu Mộng Hy bất thình lình bị quát, mới đầu còn bị dọa một chút, sau khi phản ứng lại, cố hết sức ngồi thẳng dậy, nhắm ngay cánh tay anh dùng sức cắn xuống, sống chết không buông lỏng miệng.
“Nhả ra.” Phó Ngọc Khâm nhíu mày cảnh cáo: “Nếu em không nhả ra, anh sẽ không khách khí với em nữa đâu!”
Tiêu Mộng Hy hoàn toàn không động đậy, ngay cả một chút ý định giảm bớt lực cắn cũng không có, ánh mắt nhỏ mơ màng.
Danh Sách Chương: