• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhìn đồng hồ, 5 giờ, từ giờ đến lúc nhập tiệc còn hơn cả tiếng nữa.

Giận thì giận, nhưng cô không thể bỏ dở hình tượng hào môn danh giá mà mình đã xây dựng bấy lâu nay, trước mắt quan trọng nhất là chăm sóc da mặt.

Cô ngồi trên xe bấm địa chỉ xong, lấy điện thoại ra chơi game.

Mười phút trước Tề Tuyết gửi cho cô một tin nhắn wechat.

Phú bà tiền tỷ: “Cậu ổn chứ? Còn thở gấp không? Phó Ngọc Khâm không làm gì cậu chứ?”

Phú bà tiền tỷ: “Tớ xác minh một chút, lầm này có còn cần gọi cảnh sát không?”

Phú bà tiền tỷ: “Đúng rồi, có chuyện này phải nói trước với cậu, vừa nãy mình đã vô ý bán đứng cậu rồi.”

Mộng Hy bỏ qua hai câu đầu, trực tiếp hỏi: “Cậu làm cái gì rồi?”

Tề Tuyết quăng qua một bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện wechat giữa cô ấy với Tiêu Mộng Ninh.

Anh bị anh chị em tố cáo, thường xuyên dùng đồ mua chuộc Tề Tuyết, cô bình thường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng cuộc trò chuyện hôm nay hơi thú vị rồi đó.

Tiêu Mộng Ninh nói với Tề Tuyết, muốn nhờ cô ấy để mắt đến Tiêu Mộng Hy một chút.

Tề Tuyết liền nói: “Mộng Hy có người chăm sóc rồi.”

Tiêu Mộng Ninh: “Ai?”

Tề Tuyết: “Phó Ngọc Khâm.”

Sau đó cô ấy cũng gửi thêm hai bức ảnh, không giống với mấy bức ảnh bế kiểu công chúa trên mạng, mấy tấm này là cô ấy lén lút chụp, có tấm là “nhìn nhau thâm tình”, có tấm là hôn nhau.

Tiêu Mộng Ninh xem xong, suýt chút đã ngất mất, gửi qua một loạt dấu chấm than.

Tiêu Mộng Hy phóng to ảnh ra, nhìn hai bức ảnh kia.

Cái gì mà “ánh mắt thâm tình” là cô đang nhìn chăm chăm Phó Ngọc Khâm, sâu thì có sâu, nhưng không có cảm tình.

Còn bức “hôn nhau” kia là cô đang nghiêng đầu đánh giá anh, mượn chút hiệu ứng, nhìn cứ như hai người đang quyến luyến hôn nhau.

Ai không biết còn tưởng hai người họ ân ái đến mức nào.

Nhưng thực tế...

Cái rắm! Không! Hề! Đúng!

Phú bà tiền tỷ: “Anh trai cậu nổi giận thì làm sao? Cậu có dỗ ngọt anh ấy không?”

Phú bà tiền tỷ: “Tính thích không chế em gái của anh trai cậu nghiêm trọng quá rồi, đây là bệnh cần chữa trị đó.”

Tiêu Mộng Ninh: “Kệ anh ấy đi, anh ấy thắng kiện xong nhất định sẽ vui vẻ thôi, chút nữa chắc không có chuyện gì đâu.”

Tiêu Mộng Hy đoán cũng đúng quá, phiên tòa buổi chiều, bên phía Tiêu Mộng Ninh thắng, cũng tức là, văn phòng luật sư của họ đã kiện thắng một vụ ly hôn.

Phú bà tiền tỷ: “Cậu với Tổng giám đốc Phó cứ nói chuyện tiếp đi, nhớ lấy đừng bao giờ bạo lực gia đình đó.”

Bạo lực gia đình ở đây là nói bệnh thích cắn người của Tiêu Mộng Hy, bệnh này chắc chắn là rất lâu năm rồi, gần đây mới được thực thi trên người Phó Ngọc Khâm, kết quả...

Cũng rất tốt.

Cô nhìn thấy dòng tin nhắn của Tề Tuyết thì trợn tròn mắt, kích động đập tay vào cửa kính bên cạnh.

Phó Ngọc Khâm nghe thấy âm thanh, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: “Em định mặc nó ra ngoài à?”

Tiêu Mộng Hy: “Ưm, em định mặc đến lúc anh mặc quần thủng đáy thì thôi.”

Phó Ngọc Khâm: “Vậy e là làm em thất vọng rồi.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Phó Ngọc Khâm: “Anh lúc nào cũng mặc tã mà.”

Tiêu Mộng Hy: ‘’...”

Phó Ngọc Khâm: “Từ nhỏ đã mang số lớn đó.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Vãi, đúng là vô liêm sỉ.

Mặc dù thời gian có hơi gấp gáp nhưng sự tinh tế của Phó phu nhân không cho phép ẩu tả, sau khi làm mặt cho cô xong, liền mời một nhà tạo mẫu tóc làm tóc cho cô.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cô đi cùng Phó Ngọc Khâm xuống tiệc rượu.

Buổi tiệc ngoài công nhân viên chức của Phó thị, cũng có mời một số người thuộc giới thượng lưu, mấy quý bà người nào cũng trang điểm lộng lẫy.

Buổi tiệc như trở thành một cuộc thi phô sắc quy mô lớn của mấy con chim công thích xòe đuôi.

Trong số đó có Hạ Manh Manh là chính, Hạ Manh Manh với Tiêu Mộng Hy cũng không có ghét bỏ gì mấy, bình thường thì không ai quan tâm đến nhau, nhưng hễ gặp nhau là lại đối đầu.

Châm chọc mỉa mai, không nể nang đối phương một chút nào.Đêm nay cũng y như vậy.

Hôm nay Hạ Manh Manh mặc một bộ váy dạ hội màu hồng, tóc xõa ngang vai, kết hợp với làn da trắng nõn, nhìn cô ấy trông rất có khí chất.

Tiêu Mộng Hy thì mặc một bộ dạ hội màu trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương giá trị chín chữ số mà Phó Ngọc Khâm tặng cho cô,Muốn show ân ái mà, tất nhiên phải show ra thứ quý nhất, giá trị nhất rồi.

Nhà tạo mẫu tóc quấn mái tóc dài của cô lên, chỉ để lại vài sợi tóc hai bên thái dương, uốn lên xõa ngang vai, da của cô là loại trắng ửng hồng, nên cô có mặc cái gì đi nữa thì cũng rất quyến rũ.

Chân mang đôi cao gót đính đầy kim cương, dưới ánh đèn, cả người cô như tỏa ra ánh hào quang, còn chói hơn tinh tú trên trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK