Tiêu Mộng Hy vẫn có chút không tin, kế hoạch làm hại người khác của cô vừa mới tính xong, thình lình lại nói cho cô biết, chuyện của Thụy Thiên thành công rồi?
Sớm không nói muộn không nói, chọn đúng cái thời điểm mấu chốt này, đây không phải là đang làm khó người ta sao.
Nếu không làm, chân khó chịu.
Tiếp tục làm, trong lòng lại có một tí xíu không thoải mái.
Cô làm người luôn có nguyên tắc, lúc này lại được khảo nghiệm.
Tề Tuyết thấy cô không nói lời nào, hỏi: “Hy Hy, vui đến choáng váng sao? Sao lại không nói lời nào vậy?”
Tiêu Mộng Hy: “Mình đang suy nghĩ.”
Tề Tuyết: “Sao? Suy nghĩ cái gì?”
Tiêu Mộng Hy: “Tối hôm nay sẽ để Phó Ngọc Khâm ngủ phòng khách hay là sô pha?”
Tề Tuyết: “……”
Sau đó Tiêu Mộng Hy còn nói thêm: “Sai rồi, không chỉ tối hôm nay, là mỗi tối từ hôm nay trở đi.”
Tề Tuyết đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút lớn, tiết tấu này không đúng rồi, cẩn thận hỏi: “Phó Ngọc Khâm rốt cuộc đã làm gì cậu vậy?”
Tiêu Mộng Hy ngắt điện thoại, gửi một tấm ảnh qua Wechat cho cô.
Tề Tuyết nhìn trên đùi trắng nõn của cô bị dấu vết xanh tím che kín, trả lời: “Má nó, chồng cậu cũng mạnh mẽ quá!”
Câu tiếp theo: “Đều nói trên phương diện kia đàn ông là người mạnh mẽ, thì sinh hoạt vợ chồng càng hài hòa, cái trình độ này của hai người hẳn là siêu hài hòa.”
Thật lâu sau Tiêu Mộng Hy trả lời: “Thành phố mới vừa mở một bệnh viện, mình kiến nghị cậu đi khám thử xem.”
Tiêu Mộng Hy: “Ở đó điều trị chính là khoa thần kinh, sớm uống thuốc sớm hết bệnh!”
Nói đến chỗ kích động, tay cô khoan khoái, chuyển sang màn hình khác, sau đó vừa khéo ——Nhấn vào ảnh đại diện của Phó Ngọc Khâm.
Hùng hổ nói: “Bệnh viện tâm thần có rất nhiều người thích hợp với anh, Các! Người! Vừa! Hay! Có! Thể! Cùng! Hiểu! Rõ! Nhau!”
Một phút sau, có người trả lời: [ Cưỡng đoạt xong thì tính không nhận nợ à? ]Ngón tay Tiêu Mộng Hy giật giật, đầu như muốn nổ tung.
Không thể tin mà nhìn qua ảnh đại diện của WeChat một lần nữa, thiếu chút nữa đã hưởng thọ 24 tuổi.Á á á, sao cô lại gửi cho Phó Ngọc Khâm.Đầu cô bị cửa kẹp sao?
Hay là dây thần kinh bị hỏng??!!
Phó Ngọc Khâm đợi mãi không thấy cô trả lời, lại gửi một tin nhắn: [ Buổi chiều 5 giờ anh đi đón em. ]Tiêu Mộng Hy tùy tay ném điện thoại qua một bên, nằm lên trên giường, với tay kéo gối che đầu lại, hai chân đạp loạn xạ, xin cho cô được chết ngay tại chỗ đi.
Nếu nói đây là điểm bùng nổ của ngày hôm nay, vậy thì việc ký hợp đồng với Thụy Thiên có thể coi là điểm bạo.-10 giờ, cô và Tề Tuyết vội vàng chạy tới Thụy Thiên, bởi vì được Phó thị tiếp nhận, người hôm nay tiếp đãi các cô đã không còn là người hôm qua.
Trợ lý đưa các cô tới phòng họp, các cô vừa uống trà vừa chờ.
Chờ rồi chờ, có người đẩy cửa đi vào, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.
Người đàn ông này rất khéo ăn nói, nào là bắt tay nào là nói về bản kế hoạch.
Tiêu Mộng Hy khách khí ứng đối, chỉ là đôi lúc trong khi nói chuyện phiếm với ông ta, cảm thấy có chút không đúng.Đúng rồi, quá nhiệt tình.
Không chỉ động tác nhiệt tình, ánh mắt cũng cực kỳ nóng.
Rất giống như……Giống như con người ta khi nhìn thấy món đồ mà chính mình đã khát vọng từ lâu.
Khiến cô không khỏi liên tưởng đến con Satsuma mà mình đã từng nuôi kia, mỗi lần thấy cô nó cũng là dáng vẻ vẫy đuôi lấy lòng.
Tiêu Mộng Hy kéo góc áo của Tề Tuyết, hạ giọng nói: “Này là ai?”
Tề Tuyết chớp mắt: “Cậu không biết à? Mình thấy ông ta tiến vào thì liền chào hỏi với cậu, mình còn tưởng là hai người quen nhau đấy.”
Tiêu Mộng Hy: “……”
Quen cái rắm.
Mình cũng không biết là ai.
Người đàn ông trung niên vẫn nhiệt tình bắt chuyện, Tiêu Mộng Hy lễ phép ứng đối, tất cả dường như đều phát triển rất thuận lợi.
Cho đến khi ——Cửa phòng họp vội vàng mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi thò đầu vào, nói: “Này, sao ông lại ở đây? Mời đi ra ngoài.”
Lúc đó Tiêu Mộng Hy, Tề Tuyết, còn có người đàn ông kia ngồi ở một bên, người nọ nhìn thẳng vào bọn họ, nhất thời không phân rõ là nói lời đó với ai.
Tiêu Mộng Hy: “Chúng tôi…… đi ra ngoài sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi xua tay, cung kính nói: “Không phải các cô, là ông ấy.”
Tiêu Mộng Hy ngây ngốc hỏi: “…… Ông ấy không phải giám đốc của các cậu sao?”
“Ông ấy là ông chủ cửa hàng quần áo bên cạnh.” Người đàn ông trẻ tuổi bổ sung: “Tới nói chuyện hợp tác.”
Người đàn ông trung niên đứng lên, sắc mặt cũng không tốt hơn là mấy, chỉ vào Tiêu Mộng Hy rồi hỏi người đàn ông trẻ tuổi: “Bọn họ không phải người phụ trách của công ty các người sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Bên hợp tác.”
Người đàn ông trung niên: “?? Nhận nhầm người rồi.”
Tiêu Mộng Hy: “……”Ồ quao.
Mẹ nó thật sự nhận nhầm người!
Tề Tuyết: “……”
Danh Sách Chương: