• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đó, Phó Ngọc Khâm đang ăn tối với Tiêu Mộng Hy .

Hai đĩa sủi cảo cộng với canh trứng, anh biết cô không thích ăn nóng nên đã cho vào bát cô trước để cho nguội bớt.

Tiêu Mộng Hy không chú ý đến nhiều chi tiết như vậy, trong đầu nặng nề tâm sự, ăn cơm cũng không thấy ngon, tay cầm đũa mà trước sau vẫn chưa gắp xuống lần nào.

Phó Ngọc Khâm liếc nhìn tin nhắn WeChat, trong mắt lóe lên một tia sáng, thay cô đổi một bát canh rồi đưa tới trước mặt cô: "Ăn đi."

Tiêu Mộng Hy giật mình, "Ồ, cảm ơn."

Sủi cảo vừa đưa lên miệng thì điện thoại reo.

Cô đặt đũa xuống, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng reo mừng: "...

Cái gì, blogger đã xin lỗi và xóa bài rồi! Hay là cậu nhìn nhầm rồi, thật hay giả vậy?"

Tề Tuyết: "Đương nhiên là thật rồi, mình xem qua hết rồi không còn bài viết nào cả. Này, cậu tìm được người có bản lĩnh lớn thế nào mà chớp mắt đã giải quyết xong vậy?""

Mình á? Mình không có tìm.""

Hả? không phải cậu, vậy là ai?""

Không biết nữa.""

Chẳng lẽ chúng ta gặp may, chú Lôi Phong từ trên trời giáng xuống à.""

Chú Lôi Phong..." Tiêu Mộng Hy vô thức lặp lại, cùng với Tề Tuyết trở nên hứng thú.

Chú Lôi Phong nào đó ở bàn ăn khẽ nhếch khóe môi, lấy điện thoại di động ra trả lời: [Ừ, tôi biết rồi. Đừng quên thứ kia, sáng mai nhớ giao đến. ]Tôn Lôi: [vâng. ]Tiêu Mộng Hy nhớ đến mấy cái sủi cảo của mình, nói với Tề Tuyết vài câu nữa, rồi bước nhanh ra ngoài.

Cô quay lại bàn ăn ngồi xuống cằm đũa gắp sủi cảo, vừa ăn vừa giơ ngón tay cái: "

Ngon lắm."

Phó Ngọc Khâm: "

Nếu thấy ngon thì ăn thêm đi”

Tiêu Mộng Hy đang trong giai đoạn kiểm soát chế độ ăn uống, vài ngày trước cô thấy rất thích một chiếc váy, vì để bản thân tương xứng với khí chất của chiếc váy nên cô quyết tâm phải giảm béo, vậy nên phải kiểm soát lượng calo không thể ăn quá nhiều.Ăn xong một cái sủi cảo, uống hai ngụm canh sau đó cô buông đũa xuống: "

Em no rồi."

Phó Ngọc Khâm khẽ cau mày, "

Không ăn thêm chút nữa sao?"

Tiêu Mộng Hy: "

Không được, em phải giảm béo.”

Phó Ngọc Khâm nhìn cô nói với vẻ không tán thành, "

Em như vậy không béo."

Tiêu Mộng Hy coi như anh nói lời lẽ khách sáo, lắc đầu: "

Anh nói không tính."

Phó Ngọc Khâm sắc mặt hơi trầm xuống, "

Vậy ai thì mới tính?"

Tiêu Mộng Hy cười nói: "Đương nhiên đối với em “nó” quan trọng nhất."'Nó' ở đây là ám chỉ chiếc váy.

Khi cô nói chuyện, trong đôi mắt lấp lánh phản chiếu hình bóng anh, bộ dạng vừa tinh nghịch lại vừa dễ thương.

Nhưng vào trong mắt Phó Ngọc Khâm đó lại là một bộ dạng khác, anh đang nghĩ người quan trọng nhất với cô ấy... đó là ai?

Tiêu Mộng Hy nói xong, chậm rãi đứng lên, nhưng khi vừa định rời đi lại bị anh nắm tay kéo lại, "

Ngồi ăn cùng anh một chút."

Bộ dạng cô trông có vẻ bất đắc dĩ, hậm hực ngồi xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin wechat cho Tề Tuyết.

Phó Ngọc Khâm rút tay lại, nhìn đĩa sủi cảo hấp nhưng đã không còn cảm thấy muốn ăn nữa.

Tề Tuyết đang nói chuyện phiếm với Tiêu Mộng Hy về sự dàn dựng vụ việc đánh cắp ý tưởng thiết kế lần này, bên kia đối phương đăng lên mạng tức là đã có sự chuẩn bị đầy đủ muốn khiến họ thân bại danh liệt, nhưng kỳ lạ là ai đã giúp đỡ họ?

Chú Lôi Phong rốt cuộc là thần thánh phương nào?Đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, Tế Tuyết hỏi: [Có phải chồng cậu đã trở về Trung Quốc? ]Tiêu Mộng Hy : [À, vừa trở về. ]Tề Tuyết: [Chú Lôi Phong có thể chính là chồng cậu đấy? ]Tiêu Mộng Hy : [Không thể nào, không phải là cậu không biết mối quan hệ giữa mình và anh ấy chỉ là cuộc hôn nhân thương nghiệp thôi, đôi bên không có tình cảm, vợ chồng không có tình yêu thì làm sao anh ấy có thể giúp mình chứ. ]Tề Tuyết: [Vậy sao? Nhưng trực giác của tớ lại cho rằng chính là anh ấy, cậu không nhận ra anh ấy vừa trở về thì sau đó sự việc được giải quyết à, một người đàn ông không có năng lực thì không có khả năng giải quyết được đâu. ]Tiêu Mộng Hy: [ Cậu tỉnh lại đi, nhất định không phải anh ấy. ]...

Mười giờ, Tiêu Mộng Hy rửa mặt xong thì lên giường chuẩn bị ngủ.

Trước khi đi ngủ, cô và Phó Ngọc Khâm đã thỏa thuận ba chương, không ai được vượt qua ranh giới, mỗi người chỉ được nằm bên phần của mình.

Phó Ngọc Khâm không có biểu tình gật đầu, xem như đồng ý.

Tiêu Mộng Hy nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh khẽ chau mày, vẫn khó chịu như một năm trước.

Cười một cái sẽ chết người sao?

Cô kéo chăn lên nằm nghiêng ngủ thiếp đi.

Không lâu sau, bên kia giường đèn bàn cũng tắt khiến căn phòng chìm vào bóng tối, ngoại trừ tiếng hô hấp của cả hai thì không nghe ra thêm một âm thanh nào khác.

Tiêu Mộng Hy lăn lộn cả ngày nên hơi mệt, thật sự ngủ rất nhanh.

Phó Ngọc Khâm nghiêng đầu nhìn bóng lưng của cô, trong mắt hiện lên một tia ấm áp nhàn nhạt, đôi môi đỏ mím chặt chậm rãi cong lên, anh đưa tay nhẹ nhàng khẽ vuốt tóc cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK