Khi cô đi vào, cô lại liếc nhìn anh qua khóe mắt, luôn cảm thấy anh có điều gì đó không ổn.
Hay cách đàn ông thể hiện sự tức giận của họ bây giờ thay đổi rồi?
Sau khi ở trong phòng tắm một lúc lâu để bình tĩnh lại, cô đi ra ngồi vào bàn ăn lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Lần trước là cơm Tây.
Lần này là cơm Trung Quốc.
Cô thầm đếm, bảy món và một canh, cộng lại là tám món.
Lúc họ gặp nhau ở quán cà phê đã gần bốn giờ, sau khi tách nhau ta thì anh tiếp tục đi bàn công việc, bây giờ đã là sáu giờ năm mươi.
Nói cách khác, anh chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn như vậy chỉ mất chưa tới hai giờ đồng hồ.
Anh ta…Xài hack à???
Chớ trách TIêu Mộng Hy kinh ngạc, đối với cô mà nói, cả đời này nấu tám món ăn là chuyện không thể nào.
Cô có chút không tin, dùng thìa húp một ngụm canh, vừa uống vừa hỏi: “Đặt của tiệm cơm nào đấy?”
Phó Ngọc Khâm nhẹ nhàng nói: “Anh nấu.”
“Hả.” Tiêu Mộng Hy ho nhẹ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt vô ý nhìn thoáng qua một chồng sách trên sô pha nhanh chuyển đề tài: “Đó là cái gì?”
Phó Ngọc Khâm: “Sách.”
“Hả? Sách gì á?”
“Thực đơn.”
“...”
Tiêu Mộng Hy nhìn thấy tổng cộng có bốn cuốn sách, Phó Ngọc Khâm tính chuyển nghề để trở thành đầu bếp à?
Phó Ngọc Khâm gắp cho cô một miếng sườn: “Nếm thử đi.”
Tiêu Mộng Hy định phun ra câu ‘Em đang muốn giảm cân, không ăn’, nhưng nghĩ lại thì vẫn nuốt nó xuống, cúi đầu và cắn một miếng, bình luận nói: “Chà, nó rất ngon.”
Cô là người khá kén ăn, có nhiều món không muốn ăn nên nếu cô nói ngon thì đồ ăn đó khá ổn.Đáy mắt Phó Ngọc Khâm lóe lên một tia sáng: “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Nhìn đến chuyện xảy ra lúc chiều, Tiêu Mộng Hy cảm thấy mình còn phải tĩnh tâm thêm một thời gian nữa, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
Bữa cơm hôm nay hơi lạ, nói yên tĩnh thì đúng là yên tĩnh, nhưng có hơi quá.
Giữa lúc ăn cơm, Tiêu Mộng Hy muốn giải thích chuyện xảy ra lúc chiều, cô không có ý gì khác nhưng chỉ cảm thấy không nên hiểu lầm thì tốt hơn.
Tất nhiên, nếu anh hiểu lầm thì cũng không trách cô được.
“Chiều nay….”
“Buổi chiều sao vậy?”
“Thì cái tên Lăng….”
Phó Ngọc Khâm gắp cho cô một ít bông cải xanh: “Mau ăn đi.”
Tiêu Mộng Hy: “...”
Với chút chuyện này thế mà có thể làm cảm xúc nghẹn trong Tiêu Mộng Hy được giải phóng ra hết, dù sao hiện tại cũng không thể ly được, nếu anh muốn làm chủ tịch Phó thị thì cứ giúp anh vậy.
Dù sao thì anh kiếm tiền chả phải để cho cô tiêu sao.
Sau khi nghĩ thông suốt thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, cô gọi điện cho Tiêu Phong rồi ám chỉ điều gì đó.
Tiêu Phong hiểu con gái đang nghĩ gì, liền gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, ông nội Tiêu gọi điện cho ông Phó hẹn cùng xem một vở kịch.
Người già có một loại mê Kinh kịch, hai người bạn già đánh nhịp một cái rồi thống nhất ngày mai đi xem kịch.
Sườn đã ăn, canh cũng đã uống, đã đến lúc ai đó được hưởng “phúc lợi”.
Phó Ngọc Khâm không quan tâm đến ham muốn lắm, nhưng trước hình ảnh yêu kiều của người vợ xinh đẹp thì anh vẫn một lòng chui vào.
Tiêu Mộng Hy vừa mới tắm xong, trên người cô có mùi thơm nồng nặc của sữa tắm, nếu ngửi kỹ thì còn giống như hương hoa rất hấp dẫn.
Cô có dáng người rất chuẩn, trước sau đầy đặn, đường nét tinh xảo, đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn rất quyến rũ.
Hôm nay đi mua sắm ở trung tâm thương mại còn đặc biệt mua một bộ đồ ngủ bằng lụa, loại siêu trong suốt có thể nhìn thoáng qua "
phong cảnh" bên trong.
Cô cũng có thói quen không mặc nội y sau khi tắm, cho nên thứ mà Phó Ngọc Khâm đưa ra lúc này là một cô gái mặc áo lụa màu đen.
Dưới ánh đèn lung linh, dáng người uyển chuyển của cô khiến người ta mê mẩn.
Mọi lỗ chân lông trên người Phó Ngọc Khâm đang kêu gào.
Anh giữ chân cô, kéo nhẹ tới bên người, anh nhìn chăm chú như đang chiêm ngưỡng một “món ngon” thượng đẳng.Ánh mắt của anh làm cô hoảng hốt, không khỏi nhe ra hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt lấp lánh.
Phó Ngọc Khâm nhìn chằm chằm vào nó, rồi chậm rãi đưa tay lên xoa dọc theo hình dáng đôi môi, ánh mắt của hắn như mang theo điện, từ trên xuống dưới cho đến nơi đó cũng không hề buông tha.
Trên tủ cạnh giường có một ly rượu vang đỏ, Phó Ngọc Khâm cầm lấy ly, ngẩng đầu uống một ngụm lớn, hầu kết của anh chạy lên xuống, anh rót nốt chỗ rượu đỏ còn lại đưa trước mặt Tiêu Mộng Hy.
Rượu đỏ tươi chảy xuống cổ cô, hương rượu lan tỏa khắp nơi.
Phó Ngọc Khâm nhẹ buông tay, chiếc ly rơi xuống tấm thảm dày lăn sang một bên.Đôi mắt anh đỏ hoe, anh cúi đầu hôn không chút do dự.
Nơi nào có rượu, anh liền hôn nơi đó.
Trái tim Tiêu Mộng Hy rung động trước sự trêu chọc của anh, hai tay cô luồn vào tóc anh, không kìm được mà bật khóc nức nở.
Danh Sách Chương: