Cô lại hé ra lớn hơn nữa, hàng mi dài phối hợp lay động vài cái, tầm mắt rơi vào cánh cửa phòng vệ sinh đang mở, bên trong truyền đến tiếng đeo thắt lưng sột sột soạt soạt.
Cô giơ tay lau mồ hôi, mé, bị chơi rồi.
Phó Ngọc Khâm thay quần áo xong từ phòng vệ sinh đi ra, nhướng mày liếc mắt đánh giá cô một cái, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Mày Tiêu Mộng Hy nhăn lại, đón nhận ánh mắt này: “Anh cười như vậy là có ý gì?”
Phó Ngọc Khâm không thèm tranh luận với cô, dẫn đầu đi ra khỏi cửa.
Tiêu Mộng Hy nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh, trong lòng muốn cho anh mấy đấm, trước kia chỉ thấy anh lãnh khốc vô tình, hiện tại lại thêm một danh hiệu —Thối không biết xấu hổ.
Tiêu Mộng Ninh đang dựa vào tay vịn cầu thang yên lặng chờ hai người bọn họ xuống, thấy người đầu tiên xuống lầu là Phố Ngọc Khâm, thì xem thường lười đón tiếp.
Anh ấy vẫy tay với Tiêu Mộng Hy: “Hy Hy, cho em xem thứ hay ho này.”
Tiêu Mộng Hy nhảy xuống: “Cái gì?”
Tiêu Mộng Ninh lấy điện thoại di động ra, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để ba người nghe được: “Chàng trai anh tuấn.”
Tiêu Mộng Hy bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Hả?”
Tiêu Mộng Ninh kéo tay cô: “Em quên rồi à, không phải anh nói sẽ giới thiệu mấy chàng trai anh tuấn trong văn phòng của anh cho em sao.”
Tiêu Mộng Hy phản ứng lại: “À, quên rồi.”
Tiêu Mộng Ninh làm như đang hiến tặng vật quý nói: “Đều tại em chọn lựa không kỹ càng, thế nào? Thích ai?”
Tiêu Mộng Hy vừa muốn từ chối, lại nhìn thấy bóng người phía trước, cười xấu xa, tức chết anh nè.
Cô cầm lấy điện thoại của Tiêu Mộng Ninh, như có chuyện lạ nói: “Người này… Không tệ, người này… Cũng khá tốt, người này…”
Phó Ngọc Khâm trở lại, không nói hai lời, kéo tay cô lôi đến phòng ăn.
Tiêu Mộng Ninh ngăn lại: “Làm gì vậy hả?”
Phó Ngọc Khâm âm trầm nói: “Ăn — cơm.”
Tiêu Mộng Ninh: “Cậu đói thì cứ việc đi ăn, tôi và Hy Hy có chuyện quan trọng phải làm.”
Mặt Phó Ngọc Khâm lạnh như băng: “Tránh ra.”
Tiêu Mộng Ninh lại tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Phó Ngọc Khâm cậu đừng quên, lúc trước khi kết hôn với Hy Hy cậu đã nói sau này sẽ không can thiệp vào chuyện của đối phương, ai chơi theo ý người nấy.”Đây là điều thứ ba trong thỏa thuận mà bọ họ đã cam kết trước khi kết hôn: Sau khi kết hôn không liên quan tới nhau.
Phó Ngọc Khâm chậm rãi liếc nhìn Tiêu Mộng Hy, ánh mắt càng trở nên âm trầm: “Em nói với anh ta à?”Điều thứ năm trong thỏa thuận: Tất cả những gì trong thỏa thuận này, đều phải giữ bí mật.
Tiêu Mộng Hy mím mím môi, giải thích nói: “Cái này… Em, không phải… Anh ấy…”
“Tùy em.” Đột nhiên Phó Ngọc Khâm buông tay ra, nhấc chân đi về phía trước.
Tiêu Mộng Hy: “...”
Mé, rối con mẹ nó loạn hết lên rồi.
Hầu hết thời gian thì Phó Ngọc Khâm đều không thể hiện cảm xúc gì nhiều, giống như bây giờ, dù cho trong lòng cực kỳ khó chịu thì trông anh vẫn như thường.
Cha mẹ Tiêu kẹp đồ ăn, anh mau chóng ăn xong.Ăn xong còn cùng ông Tiêu nếm trà, nghiên cứu trà đạo.
Tiêu Mộng Hy nghe rồi thầm nghĩ, biết nhiều đến thế sao, thảo nào được ông thích vậy.
Cô buồn chán lấy điện thoại ra bấm WeChat, Tiêu Mộng Ninh gửi cho mấy bức ảnh của đàn ông, cô tùy tiện bấm vào xem.Đúng là đẹp nhưng mà nếu so với Phó Ngọc Khâm thì kém lắm.Đôi mắt không to bằng anh ấy.
Sống mũi không thẳng như anh.
Nước da cũng không trắng như của anh.
Yết hầu cũng không quyến rũ bằng anh cơ.
Tiêu Mộng Hy lắc chân trả lời: [Anh hai này, lần sau tìm người nào đẹp hơn tí nhé, mấy chàng này nhìn cay mắt quá à.]Văn phòng của Tiêu Mạnh Ninh có việc nên về sớm, lúc này anh ấy đang ngồi trong xe, thấy em gái trả lời như vậy tức giận trừng mắt: [Anh cảm thấy mắt của em mới có vấn đề đấy, đây đều là nhân vật có tiếng tăm trong giới luật sư, đều là bạn của anh hết đấy.]Tiêu Mộng Hy bĩu môi trả lời: [Vật họp theo loài ấy mà, thôi kệ đi.]Ngụ ý của câu này là: Anh à, anh đã không được đẹp rồi, mắt anh cũng không được tốt lắm.
Tiêu Mộng Ninh tức bay màu: [Trong mắt em chỉ thấy Phó Ngọc Khâm là vừa mắt thôi!]Tiêu Mộng Hy muốn phản bác thì trên màn hình phủ lên một cái bóng, điện thoại trong tay cũng bị cầm lên.
Phó Ngọc Khâm nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Tiêu Mộng Hy nâng cằm nhìn anh: “Nói xong rồi hả?”Ông Tiêu ho khan một tiếng: “Ông đi ngủ một chút, các con về trước đi.”
“Vâng ạ.” Tiêu Mộng Hy đứng lên.
Phó Ngọc Khâm khách sáo nói: “Ông ơi, hôm khác cháu lại đến gặp ông.”
“Được được.” Ông Tiêu gật đầu.
Danh Sách Chương: