• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bầu không khí giữa hai người đang vui vẻ thì chuông điện thoại vang lên mãi không chịu dừng.

Tiêu Mộng Hy đỏ mặt đẩy anh: “Chờ...

chờ đã.”

Phó Ngọc Khâm luồn những ngón tay của mình vào tay cô rồi nói nhỏ: “Anh không thể chờ được nữa.”

Tiếng chuông vẫn tiếp tục, Tiêu Mộng Hy quay sang nhìn: “Không đợi được thì cũng phải đợi.”

Phó Ngọc Khâm bị tiếng chuông làm phiền, nặng nề nằm bên cạnh cô.

Tiêu Mộng Hy tùy tiện túm lấy bộ đồ ngủ của mình, che ngực và dựa vào đầu giường để nghe điện thoại: “Alo.”

“Chào ạ, cho hỏi cô có biết Tiêu Mộng Ninh không?”

Tiêu Mộng Hy: “Biết.”

“Vậy mau tới đón anh ta đi, anh ấy say rồi.”

Tiêu Mộng Hy: “Ở đâu?”

“Tinh Hải.”

Tinh Hải là một quán bar mới khai trương, nằm ở trung tâm thành phố, cách Hưng Lai Uyển hai mươi phút lái xe.

Tiêu Mộng Hy nhìn vẻ mặt không vui của Phó Ngọc Khâm: “Thật ra thì anh không cần phải đi cùng em đâu, em có thể tự đi được.”

Cô vốn định tự mình đến đón Tiêu Mộng Ninh, nhưng ai biết anh bị gì mà một hai đòi đi theo.

Nếu không cho đi theo thì lại dỗi.

Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc để anh đi cùng.

Một tay Phó Ngọc Khâm giữ vô lăng, anh nhìn cô lại vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, liền nói: “Kéo cổ áo lên đi.”

Tiêu Mộng Hy nhướng mày, cổ áo? Cổ áo có cái gì à?

Lúc ra khỏi nhà cô mặc một chiếc váy ngắn, nhưng anh lại bắt đầu dỗ: “Mặc cái này vào ban đêm sẽ không lạnh hả?”

Sau đó, anh đưa cho cô chiếc váy khác lấy từ trong tủ ra, cổ cao, tà dài quá gối, nếu không phải vội vàng đi đón người thì cô đã trở mặt ngay tại chỗ rồi.

Lúc này, anh lại nói đến chuyện cổ áo, cô bất mãn kéo chiếc gương trang điểm xuống nhìn thì suýt nữa thì đứng tim, trên cổ có đủ dấu hôn lớn nhỏ chi chít, nếu cẩn thận đếm thì phải có khoảng hai mươi cái lận.

Cô giật nhẹ cổ áo nhìn Phó Ngọc Khâm: “Anh là chó à?”

Phó Ngọc Khâm nhìn cô, nghiêm túc nói: “Em nói thử đi?”

Tiêu Mộng Hy mím môi, thầm nói: Là anh đấy, chẳng những thế còn ưa cắn người.

Cô vén cổ áo lên, nhưng có quá nhiều dấu hôn nên không thể che hết được.

Trong khi chờ đèn đỏ, Phó Ngọc Khâm nghiêng người và lấy một chiếc túi từ phía sau: “Cho em.”

Tiêu Mộng Hy nhận lấy, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn lụa của phụ nữ, cô nhìn chằm chằm vào chiếc khăn lụa rồi bắt đầu nghĩ sâu xa.

Sao trên xe anh ấy lại có khăn lụa của con gái?

Anh ấy mua cho người nào à?

Hay là của người kia để lại?

Cô càng nghĩ càng bực bội, nhét chiếc khăn lụa lại ném chiếc túi cho anh, tức giận nói: “Em đây ghét nhất là xài đồ secondhand.”

Phó Ngọc Khâm quay lại nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Cái này anh mua cho em.”

Tiêu Mộng Hy nhướng mày với vẻ mặt không thể tin được: “Anh có biết là nếu anh nói dối thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Phó Ngọc Khâm nhìn cô chằm chằm, định nói.

Tiêu Mộng Hy lại bổ sung một câu: “Em cắn chết anh.”

Phó Ngọc Khâm không phản bác nữa, nới lỏng cổ áo sơ mi, trước khi đèn xanh bật sáng, anh chống tay lên ghế phụ, cúi người lại gần nói: “Vậy thì cắn đi.”

Tiêu Mộng Hy: “....”

Lạy hồn.

Biết đùa thật.

Giây tiếp theo đèn đỏ bật sáng, Phó Ngọc Khâm đạp nhẹ chân ga làm chiếc xe phóng đi, cánh tay anh vẫn còn ở đó, ngón tay hơi co lại: “Không phải của người phụ nữ khác, là anh mua cho em.”Ánh mắt của Tiêu Mộng Hy tỏ rõ cô không tin lắm đâu.

Nếu tính ra thì họ đã kết hôn được một năm, đây là lần đầu tiên Tiêu Mộng Hy nhận được “quà”, đương nhiên cô có hơi không yên tâm.

Thêm nữa, thời buổi này ai còn tặng khăn lụa nữa.Đúng là chỉ có mấy thẳng nam mới nghĩ ra được.

Phó Ngọc Khâm: “Em mang lên thử đi.”

Tiêu Mộng Hy lấy khăn ra, mở gương trang điểm, ngồi trước gương bắt đầu múa máy tay chân, dù sao cô cũng là người trong giới thời trang, mang khăn lụa cũng phải để ý chút.

Hôm nay cô đã học được một kiểu thắt nút mới phù hợp với chiếc váy mà cô mặc tối nay.

Sau khi buộc xong, cô nghiêng đầu nhìn, cũng không tệ lắm.

Phó Ngọc Khâm không nói gì nữa, khóe miệng hơi nhếch lên nom có vẻ rất hài lòng.

Tinh Hải tối nay có một buổi biểu diễn, bên trong tấp nập người, biểu diễn chính là nhóm nhạc nữ vừa nổi lên trên Internet.

Tiêu Mộng Ninh hơi say, nằm bất tỉnh trên quầy bar.

Phó Ngọc Khâm lấy tiền trong ví ra trả tiền rượu rồi giúp Tiêu Mộng Hy đỡ người ra ngoài.

Trong xe Tiêu Mộng Ninh bắt đầu càn quấy om sòm.

Phó Ngọc Khâm cởi khuy bộ vest của anh ra rồi chống eo nhìn anh ấy chằm chằm, hẳn là anh ước gì có thể ném người này ra đường.

Tiêu Mộng Hy áy náy: “Anh em, bình thường anh ấy say rượu sẽ không như vậy đâu, nhưng chắc hôm nay là, ngoại lệ.”

Phó Ngọc Khâm ném cho cô một cái nhìn "

ai mà tin được", mở cửa xe và ngồi vào ghế lái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK