Tầm nhìn di chuyển, Phó Ngọc Khâm nghiêng mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng vô cảm.
Tiêu Mộng nhìn người chồng một năm không gặp này, vẻ mặt không có chút dao động nào, khóe môi luôn treo nụ cười xa cách.
Thời gian trôi qua, Phó Ngọc Khâm rũ mắt nhìn đồng hồ, đuôi mắt trượt xuống, vẻ mặt bất tri bất giác lạnh đi một chút so với vừa rồi.
Một lát sau, anh đẩy cửa xe ra giơ ô đi tới, bàn tay thon dài trắng nõn khoát lên bên hông Tiêu Mộng, ôm cô lên xe.
Mỗi người ngồi một bên, toàn bộ quá trình không nói gì với nhau.
Tiêu Mộng có vẻ không để ý, lấy điện thoại từ trong túi ra, mời bạn tốt chơi một ván vương giả, không chút để ý nói với tài xế: “Về Hưng Lai Uyển.”
Tài xế gật đầu: “Vâng.”
Chốc lát, Phó Ngọc Khâm ngước mắt nói: “Về Thịnh Hải Loan.”Ánh mắt Tiêu Mộng ngừng lại, Thịnh Hải Loan là phòng cưới của bọn họ, chỉ ở một đêm vào đêm tân hôn, tình hình chiến đấu đêm đó có chút kịch liệt, đêm tân hôn, lại uống rượu, mông lung tìm kiếm điểm đột phá trong men say.
Từ trên giường đến dưới giường, từ phòng khách đến phòng tắm, ngay cả ban công cũng không buông tha.
Không nhớ đã làm bao nhiêu lần.
Sau khi cô tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị xe nghiền qua, chỗ nào cũng đau, còn chưa kịp phản ứng. Người giúp việc nói với cô ấy rằng chồng cô đã ra nước ngoài.
Cô không làm ầm ĩ, dù sao trước khi kết hôn cũng không can thiệp vào chuyện của nhau, đi thì đi thôi.
Anh đã đến Canada.
Cô thì trở về căn hộ của mình.......
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, nhất thời không biết phải làm gì, do dự rốt cuộc nên nghe ai.
Tiêu Mộng Hy cũng không nâng mắt lên: “Muốn đi thì anh đi, em không đi.”
Phó Ngọc Khâm nới lỏng cà vạt, mười ngón tay giao nhau đặt ở trên đầu gối, trầm mặc vài giây sau: “Tới Hưng Lai Uyển.”
Vấn đề được giải quyết, tài xế vội vàng đáp lại: “Vâng.”
Tiêu Mộng Hy không ngờ anh sẽ như vậy, ngừng chơi game, ngước mắt lên: “Chỗ em, không có chỗ cho anh ngủ.”
Phó Ngọc Khâm nâng mắt kính trên sống mũi, khẽ cong khóe môi: “Không sao, anh và em ngủ trên một chiếc giường."
Tiêu Mộng Hy bĩu môi: “Giường.”
Phó Ngọc Khâm liếc về phía cô: “Anh không ngại chen chúc một chút.”
Tiêu Mộng Hy nhếch môi, cười thản nhiên: “Ngại quá, em không quen chen chúc với người khác.”
Phó Ngọc Khâm nhìn thẳng cô, không có biểu tình gì: “Vậy anh khuyên em vẫn nên làm quen một chút đi.”–Khách sạn cách Hưng Lai Uyển không xa, nửa giờ đi xe, tài xế dừng xe lại, lấy hành lý trong cốp xe ra, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi rời đi.
Tiêu Mộng Hy đi vào phòng ngủ, vừa muốn nói chuyện liền bị người ta đè lên tường, trong hơi thở tràn ngập mùi nước hoa mát lạnh của người đàn ông.
Phó Ngọc Khâm đem cô vây giữa khuỷu tay và bức tường, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt xuyên qua tròng kính ở trên mặt nàng từng tấc một đảo qua.
Tiêu Mộng Hy không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt của anh, bàn tay mảnh khảnh khoát lên trước ngực anh, hơi dùng sức, kéo cà vạt trên cổ anh ra, cà vạt bị kéo lệch đi.
Bộ âu phục phẳng phiu cũng vì bị kéo mà có rất nhiều nếp nhăn.
Cảm xúc của Phó Ngọc Khâm dịu đi, hạ giọng hỏi: “Anh gọi điện thoại cho em, vì sao không nghe?”
Trên mặt Tiêu Mộng Hy lộ ra vẻ kinh ngạc: “Điện thoại? Điện thoại gì? Tổng giám đốc Phó một ngày bận trăm công nghìn việc, làm sao có thể có thời gian gọi điện thoại cho em chứ.”
Phó Ngọc Khâm ra nước ngoài một năm, ba tháng đầu còn có thể nhớ tới điện thoại liên lạc một chút, mấy tháng sau, cơ bản đều là trợ lý của anh liên lạc với cô.
Anh gọi điện thoại cho cô, cô sẽ nghe sao?
Hừ, dựa vào cái gì chứ!
Cô chính là cố ý không nghe, chẳng những không nghe máy, còn thuận tay kéo số điện thoại di động của anh vào danh sách đen.
Nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.
Phó Ngọc Khâm không vạch trần sự thật rằng cô nói dối, tay lướt trên gương mặt cô, theo khuôn mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Danh Sách Chương: