• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc rời đi, Tiêu phu nhân chuẩn bị rất nhiều đồ ăn bảo tài xế để vào cốp xe, nhè lúc Phó Ngọc Khâm nói chuyện với người khác thì kéo tay Tiêu Mộng Hy ra chỗ khác.

Bà nhỏ giọng dặn dò: “Hy Hy, đứa nhỏ Ngọc Khâm này không tệ, con nhớ rõ đừng có giở thói tiểu thư ra đấy, ráng ở chung cho tốt. Gặp chuyện thì phải từ từ nói chuyện nhé….”

Tiêu Mộng Hy mặc niệm: Có thể nên vợ nên chồng là duyên phận tu luyện mấy kiếp, không nên cô phụ…

“Có thể nên vợ nên chồng là duyên phận tu luyện mấy kiếp, không nên cô phụ…”

Mấy lời này mà nói ra thế nào cũng có chuyện, Tiêu Mộng Hy kịp thời nén lại: “Mẹ, mẹ yên tâm, chúng con sẽ ổn thôi.”

Cô giơ tay liếc nhìn đồng hồ: “Ôi con có hẹn với Tề Tuyết mà sắp muộn rồi, lát nữa mình lại nói chuyện nhé.”

Vừa nói vừa đi về phía xe.

Cô đi nhanh nhưng không để ý đến mấy viên đá phía dưới, giày cao gót dẫm lên làm cô nghiêng người đổ về phía trước.

Tiêu phu nhân mở to mắt, ngây người nhìn cảnh này.

Phó Ngọc Khâm cách đó vài bước nhanh phản ứng, mọi người chỉ thấy có bóng người lóe qua, chuyện sắp xảy ra lại thay đổi lần nữa.

Tiêu Mộng Hy nhào vào lòng ngực Phó Ngọc Khâm, miệng chạm vào mặt anh, lông mi như quạt hương bồ không ngừng run lên.

Tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Nhị phu nhân nhà họ Tiêu cười to: “Ha ha, chị dâu, em cảm thấy nhà chúng ta chắc sẽ sớm ôm cháu thôi.”

“Ha ha, chị nghĩ như vậy, vợ chồng son ý mà.”

Có đứa nhỏ đi ngang qua, mẹ nó che mắt nó lại nói: “Đừng nhìn, người ta ngại đó.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Lạy hồn.

Cô giãy giụa đứng dậy, nhìn nụ cười ám chỉ của mọi người vội vàng giải thích: “Không phải... chúng con…”

“Được rồi, không phải con có việc gì sao? Đi mau đi.” Tiêu phu nhân thúc giục.

Tiêu Mộng Hy không biết cãi sao chỉ có thể cạn lời lên xe, nhìn ngoài xe một đám người nhà đứng đó mà thái dương cô đau dữ dội.

Mấy người là biên kịch hết đúng không.

Muốn lấy giải kim ưng đúng không.

Còn bịa nhiều vậy được.

Trong xe, cô vươn tay tức giận nói: “Điện thoại.”

Phó Ngọc Khâm tháo kính ra bóp giữa mày rồi lại đeo vào: “Điện thoại gì?”

“Điện thoại của em, vừa rồi anh lấy.” Tiêu Mộng Hy trừng mắt: “Mau đưa cho em đi.”

Phó Ngọc Khâm lấy ra chiếc điện thoại màu đỏ đưa cho cô: “Từ nay đừng xem mấy thứ lung tung đó nữa.”

Tiêu Mộng Hy không hiểu được thế nào là lung tung lang tang của anh, cô nhận điện thoại nói: “Phiền Tổng giám đốc Phó giải thích cho em nghe thế nào lung tung được không?”

Phó Ngọc Khâm nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói: “Ví dụ như những bức ảnh mà anh trai em gửi cho.”

Tiêu Mộng Hy nhướng mày: “Anh dám nói là trong điện thoại anh không có ảnh của những người phụ nữ khác sao?”

Phó Ngọc Khâm nắm lấy tay cô đặt điện thoại của mình vào lòng bàn tay cô: “Em tự xem đi.”

Tiêu Mộng Hy nhìn chiếc điện thoại màu đen trong tay, tự nhiên thấy có gì đó sai sai.

Cô muốn xem làm gì cơ?

Lúc trước khi kết hôn đã nói sau đó sẽ không liên quan gì tới nhau mà.

Giờ muốn kiểm tra là như thế nào đây.

Có ma mới muốn xem.

Cô ném lại điện thoại, giơ tay vén mái tóc dài trên vai: “Anh có yêu ai hay không thì liên quan gì đến em.”

Phu thê plastic không bền được đâu.

Lại cầm điện thoại di động trong tay, ánh mắt Phó Ngọc Khâm dần dần thay đổi, anh yên lặng cười.

Góc nghiêng của anh được phản chiếu trên cửa sổ xe, đường cong hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng, đôi môi mím chặt thể hiện tâm trạng của anh…Không được tốt lắm.

Tiêu Mộng Hy không nhìn anh nữa, cô cúi đầu và bắt đầu tám trên WeChat với Tề Tuyết.

Cô bạn lo lắng cô bị bắt nạt nên đã nhắn rất nhiều tin, tin cuối cùng là: [Tớ báo nguy nhé?]Tiêu Mộng Hy trả lời: [Báo đi.]Hẳn là Tề Tuyết bị câu trả lời của cô làm cho hết hồn, cô ấy đổi thành ghi âm gửi qua, thanh âm đầy vội vã: “Muốn báo thật hả? Vậy gửi địa điểm cho mình đi. Đúng rồi, Tổng giám đốc Phó nhà cậu hơi quá đáng nha, sao lại lăn lộn cậu tới mức này rồi?”

Tiêu Mộng Hy tự nhiên nhấn vào Wechat mà quên mất bên cạnh mình còn có người.

Thế là—Lời của Tề Tuyết vang hết trong xe.

Tiêu Mộng Hy vừa nghe vừa liếc nhìn người bên cạnh, đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt của anh, cô ngại tới mức mặt đỏ cả lên.

Chờ ghi âm phát xong, Phó Ngọc Khâm bâng quơ nói: “Báo nguy? Lăn lộn?”

Tiêu Mộng Hy cười tủm tỉm, di chuyển thân thể hướng cửa xe: “Nghe lầm, nghe lầm rồi.”

Phó Ngọc Khâm không tính kết thúc chủ đề này, tiếp tục nói: “Anh cướp gì của em?”

“Không.” Tiêu Mộng Hy không chút nghĩ ngợi nói: “Là anh bắt cóc em.”

Tề Tuyết không biết tình hình bên này, lại phát ra ghi âm: “Giết con tin không?”

Tiếng nói lại phát ra trong ra.

Tiêu Mộng Hy: “...”

Phó Ngọc Khâm: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK