• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa lên xe, Tiêu Mộng Ninh mở to đôi mắt ướt, nhìn kỹ một chút, lấy điện thoại từ trong túi ra: “Hy…... Hy, em, mau nhìn.”

Tiêu Mộng Hy đẩy di động ra: “Ngồi đàng hoàng đi.”

Tiêu Mộng Ninh nghiêng người nói: “Em. . . Em xem một chút đi.”

Tiêu Mộng Hy: “Xem gì ấy?”

Tiêu Mộng Ninh cười hì hì: “Nhìn…Nhìn…Trai ấy.”

Dứt lời,Tiêu Mộng Hy bịt miệng Tiêu Mộng Ninh lại, cười trừ với Phó Ngọc Khâm đang lái xe: “Anh ấy say rồi, đừng để ý đến ảnh chi.”

Tiêu Mộng Ning dùng sức kéo tay cô xuống, nhắm hờ mắt nói: “Ai, ai say. Đây, đây là cậu trai anh tìm cho em... Cậu này đó tốt hơn nhiều... mạnh hơn, so với Phó, Phó Ngọc Khâm á.”Ông bà ta có câu: Không làm thì không chết.

Cố tình là Tiêu Mộng Ninh càng ngày càng hăng hái tìm đường chết, giờ có kéo cũng kéo không lại nữa.

Tiêu Mộng Hy đem điện thoại di động nhét vào trong túi anh ấy: “Nói nhảm cái gì đấy.”

“Anh, anh không có nói nhảm.” Tiêu Mộng Ninh nói: “Hy, Hy, tên Phó Ngọc Khâm kia thực sự, thực sự... không tốt... cậu ta không xứng với em, ngoan, anh trai ... giới thiệu cho em một người tốt hơn.”

“Mã…mã người đẹp.”

“Dáng người…cũng đẹp.”

“Thương..

thương em.”

“À” Anh ta chỉ nóc xe: “Còn có, quan trọng nhất còn có một chuyện nữa, không... không chạy biến đi mất.”

Vừa dứt lời, một tiếng phanh xe vang lên, xe đang đi đột nhiên dừng lại, đi xuống xe, Phó Ngọc Khâm lấy điện thoại ra gọi điện: “Mười phút nữa phải đến cho tôi!”

Người nghe điện thoại là Tôn Lôi, trong điện thoại của anh ta có vị trí của ông chủ, anh ta mở ra xem vị trí, may mắn là cách đó không quá xa, nhưng mười phút…Đúng là mẹ nó khó vãi.

Nhưng bởi vì anh ta là thư ký không gì không làm được nên chỉ mười phút sau, anh đã thở hổn hển chạy tới.

Phó Ngọc Khâm xuống xe và hỏi: “Cậu đến đây một mình?”

Tôn Lôi nhìn xung quanh: “Nếu không thì còn có ai nữa ạ?”

“Xe đâu?”

“Không lái ạ.”

Nếu mà lái xe thì đừng nói là mười phút, thậm chí nửa giờ còn chưa đến nơi nữa.

Phó Ngọc Khâm hít sâu, mở cửa sau, kéo Tiêu Mộng Hy xuống nói với Tôn Lôi: “Đưa anh ta về đi.”

Tôn Lôi quay đầu liếc nhìn ghế sau: “Ở chỗ nào ấy?”

Tiêu Mộng Hy: “Để tôi đi với anh.”

Phó Ngọc Khâm: “Em không được đi.”

Cuối cùng, Tiêu Mộng Hy đành phải nói với Tôn Lôi địa chỉ nhà.

Khi chiếc Bentley lái đi, Tiêu Mộng Hy khoanh ngực nhìn Phó Ngọc Khâm, nếu không phải cô còn giáo dưỡng thì cô thực sự muốn hỏi: Anh có bị bệnh không đấy.

Phó Ngọc Khâm đưa tay chặn một chiếc taxi, nắm tay Tiêu Mộng Hy cùng ngồi xe về.

Chuyện nào đó khi nãy bây giờ muốn làm tiếp thì có hơi khó. Vừa trở về Hưng Lai Uyển thì Tiêu Mộng Hy đi ngay vào nhà tắm, tỏ rõ ý nghĩ không muốn tiếp tục.

Tâm tình không tốt có chết mới làm.

Phó Ngọc Khâm dựa vào cửa đợi cô, thấy cô đã lâu không đi ra, anh nói qua cửa nói: “Em không được đi gặp những người đó.”

Tiêu Mộng Hy tắt vòi nước, dựa vào sau cửa cười trả lời: “Phó Ngọc Khâm, anh ghen tỵ à?”

Cô chỉ hỏi bâng quơ thôi.

Nếu cái tảng băng này mà biết ghen tị thì mặt trời sẽ ló dạng từ phía tây mất.Đợi một hồi lâu không thấy trả lời, cô mở cửa thò đầu xem còn ai không.

Sau khi Phó Ngọc Khâm nói xong, Tiêu Mộng Hy còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã reo, anh cầm điện thoại đi vào phòng làm việc.

Khi anh trở ra thì đã là một giờ sau đó.

Tiêu Mộng Hy nằm trên giường lặng lẽ ngủ thiếp đi, khuôn mặt khi ngủ của cô trông thật đẹp.

Anh đứng bên giường nhìn một lúc rồi quay người đi vào phòng tắm, bước ra thì toàn thân đầy hơi lạnh.….

Tắm bằng nước lạnh.

Sáng hôm sau, Tiêu Mộng Hy bị tiếng đồng hồ đánh thức, hôm nay cô có một hợp đồng cần đàm phán nên cần phải đến sớm.

Cô tùy ý duỗi tay sờ một bên, rất lạnh.

Cô mở mắt ra nhìn, chăn ga bên cạnh không hề nhăn nhúm, dường như tối qua không có ai ngủ trên đó.

Cô vén chăn, đi chân trần ra ngoài, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy ai, chỉ có bữa sáng mới được chuẩn bị sẵn trên bàn ăn.

Hình như là Phó Ngọc Khâm vừa ra khỏi nhà.

Vừa mới cởi đồ đi vệ sinh, điện thoại lại reo, cô bắt máy: “Hi, Tiểu Tuyết.”

Tề Tuyết: “Hy Hy, để mình nói cho cậu vài tin tức nhé.”

“Cái gì?”

“Bạn mình nói Lăng Dương bị công ty đuổi việc rồi.”

“Hả?”

“Mình đoán nhé, chắc chắn là Phó Ngọc Khâm làm rồi, chỉ có anh ta mới có bản lĩnh đó thôi.”

“Anh ấy làm thế để làm gì cơ?”

“Còn có thể là vì cái gì nè, chắc chắc là vì cậu rồi.” Tề Tuyết nói, “Có người khiến Phó phu nhân buồn lòng, thế nên người đó sẽ không tốt hơn mấy đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK