• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Mộng Hy cảm thấy Tiểu Tuyết đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi, không ai biết về mối quan hệ giữa cô và Phó Ngọc Khâm nhưng cô biết rất rõ.

Vợ chồng plastic thôi, không có tình cảm.

Nếu nói có, thì đó chỉ là một chút trong khi lăn giường thôi.

Vào những lúc khác còn thậm chí không gửi WeChat.

Phó Ngọc Khâm vì cô á?

Không thể nào.

Tiểu tiếp tục bật ra câu chuyện về hoàng tử và Bạch Tuyết, Tiêu Mộng Hy đặt điện thoại lên bàn, đợi cô ấy nói xong giấc mơ của mình rồi nhắc nhở: “Đừng quên chuẩn bị tài liệu, chúng ta sẽ thảo luận hợp đồng lúc chín giờ.”

Bây giờ Nước mắt của cá đã đạt được kết quả, tất nhiên các cô cũng không ở mãi trong vùng an toàn, họ dự định mở rộng kinh doanh và thuê một chỗ trong trung tâm thương mại.Đương nhiên, lựa chọn địa điểm cũng có yêu cầu cao, tiền không thành vấn đề.

Chọn tới chọn lui cuối cùng chỉ có một chỗ là phù hợp.

Tiểu Tuyết do dự: “Chúng ta có thể làm được không? Không phải ai cũng có thể chiếm được chỗ ở Thụy Thiên, mình nghe nói rằng yêu cầu của họ rất nghiêm ngặt.”

Tiêu Mộng Hy: “Nhất định phải làm.”

Sự thật đã chứng minh rằng ổng có lý tưởng nhưng đều chỉ là nói suông, Tề Tuyết và Tiêu Mộng Hy đã đợi giám đốc Thụy Thiên cả buổi sáng nhưng họ không thấy ai cả.

Ngược lại, còn uống cả đống trà vào bụng suýt thì nôn ra ngoài.

Thư ký nói chuyện rất khách sáo: “Nếu không thì lần sau lại hẹn?”

Tiêu Mộng Hy hiểu rồi, người ta đây là tính cho bọn họ leo cây đây mà?

Hẹn lại con khỉ.

Tề Tuyết cũng bị nước trà phá cho phát cọc, lên xe bắt đầu oán giận: “Tên giám đốc Thụy Thiên có còn là con người không vậy, không muốn gặp thì nói thẳng đi, tự nhiên vầy làm mình bực thiệt sự.”

Tiêu Mộng Hy hạ cửa sổ xe xuống, nhìn những tòa nhà cao chót vót và những con đường tấp nập người qua lại, chỉ vào tòa nhà và nói: “Chúng ta nhất định phải bắt lấy nó.”

Tề Tuyết xua tay: “Thôi mình đi ăn cơm trước đi, mình đói lắm rồi.”

Ngay khi chiếc Mercedes Benz rời đi, một nhóm người vội vã ra khỏi tòa nhà Thụy Thiên đứng ở hai bên tòa nhà, nhìn thẳng về phía trước.

Người đi đầu là tổng giám đốc của Thụy Thiên, ông ta lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, trông có vẻ rất lo lắng.

Có người từ phía sau nói: “Tổng giám đốc Lưu, khi nào thì ông chủ lớn đến vậy ạ?”

Vừa dứt lời, mấy chiếc ô tô chạy tới, chiếc phía trước là chiếc Lincoln, Tổng giám đốc Lưu cung kính bước lên trước mở cửa xe, nói với người trong xe: “Tổng giám đốc Phó.”

Phó Ngọc Khâm nhấc chân bước xuống, sau gọng kính là một đôi mắt sắc như chim ưng, lạnh lùng nhìn mọi người.

Tổng giám đốc Lưu cúi đầu và nói một cách kính trọng: “Tổng giám đốc Phó, mời.”

Phó Ngọc Khâm: “Thông báo cho các quản lý cấp cao của Thụy Thiên là cuộc họp sẽ được bắt đầu trong mười phút nữa.”

Việc Phó thị mua lại thành công Thụy Thiên là một món quà mà Phó Ngọc Khâm dành cho tập đoàn Phó thị, chỉ cần anh muốn thì không gì không làm được.

Tổng giám đốc Lưu vội vàng gật đầu: “Vâng.”

Không lâu sau, tin tức về việc Thụy thiên được Phó thị mua lại tràn ngập trên mạng.

Khi Tề Tuyết nhìn thấy tin tức, canh trong miệng gần như phun ra, cô ấy lắc cánh tay của Tiêu Mộng Hy: “Hy Hy, chúng ta được cứu rồi.”

Tiêu Mộng Hy hất tay cô ra chán ghét nói: “Ăn xong rồi hãy nói chuyện.”

Tề Tuyết nuốt canh rồi đặt điện thoại trước mặt Tiêu Mộng Hy: “Mau nhìn đi, chồng cậu đấy.”

Tiêu Mộng Hy cầm điện thoại tùy ý nhìn, sau khi nhìn kỹ, cô phát hiện bức tường nền trong màn hình video rất quen thuộc.Đó là phòng họp của Thiên Thụy nơi mà họ phải chờ cả buổi sáng.

Sau đó, cô nhìn kỹ hơn với ánh mắt không thể tin được: “Phó thị mua Thiên Thụy?”

Tề Tuyết gật đầu: “Hẳn là như vậy.”

Tiêu Mộng Hy: “Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?”

Cô không biết gì về nó cả.

Trọng tâm của Tề Tuyết không tập trung vào chuyện này, cô ấy hào hứng nói: “Á! Hy Hy ơi, chúng ta có bến đỗ rồi, tìm giám đốc Thiên Thụy chi, cứ gặp trực tiếp chồng cậu là được rồi!”

Tiêu Mộng Hy chớp mắt nói: “Ừ nhỉ, bây giờ Thụy Thiên là của Phó thị, tìm Phó Ngọc Khâm là được mà.”

Tề Tuyết: “Mau gọi chồng cậu đi.”

Tiêu Mộng Hy lấy điện thoại ra định gọi điện nhưng lại thôi.

Tề Tuyết: “Sao không gọi á?”

Tiêu Mộng Hy lúng túng cười nói: “Mình không biết số điện thoại của anh ấy.”

Tề Tuyết: “....”

Chị em à, cậu đùa tớ hả.

“Không sao, mình có WeChat của anh ấy.” Tiêu Mộng Hy kéo anh ra khỏi danh sách đen, nhấn vào cuộc gọi thoại.

Nó reo vài tiếng rồi im luôn.

Tề Tuyết hỏi: “Tình huống như thế nào rồi?”

Tiêu Mộng Hy: “Anh ấy…ngắc máy rồi.”

Tề Tuyết: “....”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK