Sau đó, cô suy nghĩ một chút, hình như buổi sáng quả thật có nhận được một cuộc gọi điện thoại, nhưng lúc đó cô buồn ngủ muốn chết, căn bản không nghe rõ.
“Không phải, anh chờ một chút.” Cô kéo góc áo anh, thương lượng: “Anh xem anh vừa mới trở về, tối hôm qua lại làm việc lâu như vậy, nếu không vẫn là để lần sau đi, đúng, lần sau đi.”
Cô chưa sẵn sàng để anh lấy tư cách là một phần còn lại của mình tham gia bữa cơm gia đình. Hơn nữa, cô cũng ghét người thân hỏi đông hỏi tây.Đặc biệt là những người thích thúc giục, một mình cô đi vào còn dễ giải quyết, hai người cùng nhau đi vào còn đùn đẩy kiểu gì đây.
Không được, anh không thể đi, tuyệt đối không thể đi.Đang lúc cô suy nghĩ xem nên khuyên anh như thế nào, Phó Ngọc Khâm nhẹ nhàng nói: “Muộn rồi.”
Tiêu Mộng Hy: “Hả?”
Phó Ngọc Khâm bĩu môi: “Mẹ em.”
Tiêu Mộng Hy sống không gì để luyến tiếc quay đầu nhìn qua, Tiêu phu nhân sớm không ra muộn không ra, lại cố tình đi ra vào lúc này.
Càng xui xẻo chính là, bà rất quen thuộc với chiếc xe Bentley này, quấn khăn choàng trên người, chậm rãi đến gần, gõ cửa sổ xe: “Làm gì vậy?”
Tiêu Mộng Hy lúc này cho dù muốn ngăn cũng ngăn không được, cô buông tay ra, xuống xe trước một bước, Phó Ngọc Khâm sau đó cũng xuống xe.
Tiêu phu nhân tươi cười xán lạn nói: “Mau đi vào đi, đang chờ hai người các con đấy.”
Phó Ngọc Khâm gật gật đầu: “Vâng.”
Anh tự nhiên nắm tay Tiêu Mộng Hy, trên mặt toát ra nụ cười khó gặp, tuy rằng vẫn có chút nhạt nhẽo, nhưng nhìn qua lại thân thiết không ít.
Người lái xe đi phía sau bước vào với một chiếc hộp.
Lúc này Tiêu Mộng Hy mới hiểu được, người nào đó mua bức tranh tám con số này, tặng cho “ông” lại chính là ——Ông nội của cô.
Cô thừa dịp người khác không chú ý vỗ vỗ cái trán, sao cô lại quên mất, ông nội có sở thích sưu tầm đồ cổ chứ.
Tiêu lão gia tử vốn rất thích Phó Ngọc Khâm, nhìn thấy lễ vật anh tặng, lại càng khen không dứt miệng, từng câu từng câu đều là: “Đứa trẻ ngoan, có tâm, so với mấy thằng nhãi ranh nhà ta đều giỏi hơn.”
Mấy thằng nhãi này, bao gồm cả hai anh trai của Tiêu Mộng Hy.
Phó Ngọc Khâm mơ hồ thêm một mồi lửa: “Ông nội, đó là tại vì anh hai đang bận.”Ông nội Tiêu vểnh râu lên: “Bận? Nó bận cái gì? Cả ngày mân mê mấy vụ phá án đấy, nó mà bận cái gì, con còn bận hơn nó nhiều!”
Phó Ngọc Khâm nhếch môi: “Con vừa về nước, chưa nói đến bận, chỉ có một vài việc cần xử lý thôi.”Ông nội Tiêu bưng chén trà lên hỏi: “Đã quyết định xong chưa?”
Phó Ngọc Khâm vẫn cười như trước, lạnh nhạt trả lời: “Vẫn chưa.”Ông nội Tiêu nhấp một ngụm trà, buông chén trà xuống: “Lát nữa ông sẽ gọi điện thoại cho ông nội con.”
Phó Ngọc Khâm: “Có phải quá phiền phức không?”
Tiêu lão gia tử cười ha hả: “Ông và ông nội con có tình cảm quan hệ lâu năm, làm sao có thể phiền được.”
Phó Ngọc Khâm bưng ấm trà lên rót đầy nước trà cho ông nội Tiêu: “Ông nội, còn còn có rất nhiều tranh chữ cổ, lần sau sẽ mang đến cho người.”
“Được, được.” ông nội Tiêu cười đến không khép miệng lại được, đối với đứa cháu rể này càng nhìn càng hài lòng, có đầu óc có lòng tiến về phía trước, là một khối vật liệu tốt.
Khi hai người nói chuyện, Tiêu Mộng bưng đĩa hoa quả đi vào.Ông nội Tiêu nhìn cặp đôi này, cười hỏi: “Tính khi nào mới sinh em bé đây?”
“Việc này vẫn không nên kéo dài.”
“Thừa dịp tuổi còn trẻ mau sinh một đứa, các con không rảnh để trông thì thuê người khác giống trông hộ.”......
Một khi ông lão đã mở hộp thoại thì không dễ đóng lại, lải nhải thật lâu.
Tiêu Mộng Hy thật sự là nghe không nổi nửa, ngắt lời ông, nhẹ giọng: “Ông nội, chúng con——”
“Chúng con đã lên kế hoạch cho chuyện này.” Phó Ngọc Khâm nắm lấy tay Tiêu Mộng Hy, tiếp tục: “Hy Hy cũng rất trẻ con.”
Tiêu Mộng Hy: “...”
Thích cái rắm anh ấy.
Nếu không phải có ông nội ở đây, Tiêu Mộng Hy nhất định sẽ úp cái đĩa trong tay lên mặt Phó Ngọc Khâm.
Muốn có con?Đồ tưởng bở.
Sao anh không lên trời luôn đi.
Danh Sách Chương: