• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Tuyết vỗ trán: “Chuyện này nếu để Phó Ngọc Khâm biết thì làm thế nào bây giờ?”

“Anh ấy biết……” Mãi cho đến lúc này Tiêu Mộng Hy mới hiểu được một chút, cô hỏi: “Cậu cho rằng người đàn ông bên trong là ai?”

Tề Tuyết mím môi: “Tình yêu.” Sợ cô không hiểu rõ, cô ấy bèn đè thấp giọng nói: “Tên đàn ông hoang dã.”

“Phụt.” Tiêu Mộng Hy bật cười ha ha, xoay người nói: “Tên đàn ông hoang dã xuất hiện đi.”

Dáng vẻ của Tề Tuyết không còn mặt mũi nào để nhìn nữa.

Giây tiếp theo ——Mặt cô ấy đóng băng.

Phó Ngọc Khâm cất điện thoại, đứng yên ở trước mặt các cô: “Anh đi ra ngoài chờ.”

Tiêu Mộng Hy xua tay.

Tề Tuyết như muốn liệt dựa vào trên tường, má ơi, cô ấy nói gì vậy?

Sao! Cô! Ấy! Có! Thể! Nhận! Nhầm! Phó! Ngọc! Khâm! Thành! Tên! Đàn! Ông! Hoang! Dã! Chứ!

Tiêu Mộng Hy vỗ mặt cô ấy: “Aizz, nghĩ cái gì vậy?”

Tề Tuyết uể oải nói: “Mình nghĩ, thiên đường chơi có vui không ấy mà?”

Giây lát sau, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng nói của một người đàn ông: “Phu nhân, đây là quần áo mà tổng giám đốc Phó chuẩn bị cho cô.”

Tề Tuyết bỗng dưng ngẩng đầu, là anh ta!

Cô ấy hưng phấn nghĩ: Mình vẫn còn có thể cứu được một chút.

Cô vẫy tay với Tôn Lôi: “Xin chào.”

Tiêu Mộng Hi: “Quen biết nhau à?”

Tề Tuyết: “Quen biết.”

Tôn Lôi: “Không quen.”

Tiêu Mộng Hy với vẻ mặt nghi hoặc nhìn xem trái phải, lúc đang muốn tìm hiểu sâu hơn, điện thoại lại vang lên.

Cô quay lại phòng thay đồ, tìm được điện thoại từ trong ngăn tủ, nghe máy.Ông lão Tiêu cười ha ha nói: “Hy Hy, lần này các con dự định sẽ sinh bao nhiêu em bé vậy?”

Tiêu Mộng Hy nghe không hiểu, chớp mắt mấy cái hỏi: "Ông nội, ông nói cái vậy? Cái gì mà bao nhiêu chứ?"

Cô biết ông nội rất vui tính, nhưng cô không ngờ ông nội lại 'vui tính' như vậy.Ông nội Tiêu vui tươi hớn hở: "

Con nhóc này đừng gạt ông, ông biết hết rồi."

Tiêu Mộng: "..."

Không phải, người biết cái gì cơ.

Con còn không biết nữa này.

Cô lại hỏi: "Ông nội, người có nhầm lẫn gì không?"Ông nội Tiêu nói: "Ông đã thấy trên mạng rồi."

Sau khi về hưu ông nội Tiêu có hơi rảnh rỗi, ngoại trừ nghe hí đánh cờ, gần đây cũng học được cách lướt weibo, douyin, thỉnh thoảng còn quay video rồi đăng tải.

Fan hâm mộ trên douyin cũng được một vạn người.

Fan đều là các bác gái.

Hôm nay ông vẫn lướt weibo như thường lệ, vô tình nhìn thấy một bài đăng có ảnh của Tiêu Mộng Hy và Phó Ngọc Khâm, nhìn nội dung của lầu chính, ông đã vui vẻ trong năm phút.

Xem ra, cháu ngoan của ông thật sự muốn tới.

Quá vui, nên nhịn không được liền gọi điện trước.

Tiêu Mộng Hy chuyển sang trang Weibo, sau khi nhìn thoáng qua, cô thấy một bài đăng được một trang xã hội có nhiều người hâm mộ đăng tải cách đây mười phút, kèm theo bức ảnh Phó Ngọc Khâm ôm cô vừa rồi.

Câu chuyện chính của cô ấy đầy trí tưởng tượng và những bình luận bên dưới rất đa dạng và đủ loại.

Ghen tị, ghen ghét, hét lên, đỏ mắt.

Còn có một phần là thúc đẩy sinh trưởng.

Lầu 101: [Gien tốt như vậy không sinh được mười tám, vậy thì thiệt thòi quá.]Lầu 102: [Ô ô, cái nhan sắc này, tôi dập đầu.]...

Có người nhận ra Phó Ngọc Khâm, liền hỏi: [Người đàn ông này là tổng giám đốc mới của tập đoàn Phó thị phải không? Không ngờ anh ta lại yêu vợ mình như vậy.]Lầu 1000: [Quả nhiên đàn ông ưu tú đều để dành cho mỹ nữ, là tôi không xứng.]...Ông nội Tiêu: "

Có thời gian thì con cùng Ngọc Khâm về nhà một chuyến, ông nội có tặng quà cho hai đứa."

Tiêu Mộng Hy vỗ trán nói: "Ông nội, gần đây con hơi bận, đợi hết bận con sẽ về."Ông nội Tiêu: "

Vậy con chú ý nghỉ ngơi, nhớ kỹ, đừng để ý việc sinh mấy đứa, nhà họ Tiêu ta nuôi hết, hai đứa cứ việc…""

Alo, alo, ông nội tín hiệu bên con không tốt, con cúp máy trước đây." Tiêu Mộng Hy không đợi ông nội nói xong, đã nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Vừa quay lại, cô liền trông thấy hai người đang đứng sững đó.

Cô vuốt ngực: "

Tuyết, cậu muốn hù chết mình à."

Tề Tuyết nhếch khóe môi: "

Cậu muốn sinh con với Tổng giám đốc Phó à?"

Tiêu Mộng Hy: "... Hả?"

Tề Tuyết: "

Muốn nhiêu đứa đều thương lượng xong rồi sao?”

Tiêu Mộng Hy: "???"

Tôn Lôi đã ở bên Phó Ngọc Khâm nhiều năm nên đâm ra tính cách cũng bị ảnh hưởng bởi ông chủ, anh đặt chiếc hộp trong tay để lên mặt bàn bên cạnh, cúi đầu nói: "

Phu nhân, tôi sẽ chờ ở bên ngoài.”

Chân trước anh vừa đi ra ngoài, chân sau Tề Tuyết liền sát lại gần Tiêu Mộng Hy kéo tay áo cô, ngượng ngùng hỏi: “Anh ấy là ai vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK