Đợi sau khi Diệp Vân rời đi, cậu dường như không thấy cảnh tượng vừa rồi nên cũng đỡ xấu hổ một chút, Diệp Khuynh Xuyên vén tấm chăn ra, Liêu Ngữ Tịch lúc này đang nhắm chặt mắt co rút lại không dám cử động, thấy ánh sáng làm chói mắt mình lúc này cô mới dám mở mắt ra.
“Diệp Vân đi rồi à?”
Diệp Khuynh Xuyên gượng gạo gật đầu rồi cũng đứng dậy, nhìn lại đống chiến trường hỗn loạn trên giường mà vẫn chưa làm ăn được gì, có lẽ phải dời lại rồi. Anh không để tâm đến cô mà đi tới tủ quần áo lấy một bộ đồ rồi đi vào phòng tắm, cô lại một lần nữa được thoát chết, phải cảm ơn Diệp Vân vì đã vào kịp lúc nếu không cô đã thực sự lọt vào tay của con sói xấu xa đó.
Bây giờ cô phải tìm cách để quay về, và cùng Triệu Chí Nhan rời khỏi nơi này cùng anh cao chạy xa bay, cô rón rén đi tới cửa mở hé cánh cửa ra, Diệp Vân vẫn còn đứng ở đó để chờ đợi, cô liền đóng chặt cửa lại rồi chìm trong suy nghĩ.
“Đúng rồi, có cách.”
Cô đẩy cửa đi ra ngoài, trên người lại mặc bộ quần áo của Diệp Khuynh Xuyên trông cũng có hơi kỳ cục nhưng cô không mấy để ý lắm, Diệp Vân nhìn thấy cô liền vui vẻ ôm chầm lấy cô reo lên.
“Chị đẹp ơi đưa em đi chơi đi, em tìm chị từ nãy giờ.”
Liêu Ngữ Tịch liền bế Diệp Vân lên rồi cưng nựng cậu bé, với tính tình mê trẻ con như cô thì không thể qua được cái ải này, sao lại có một đứa trẻ đáng yêu đến như vậy, cô mãi mê nựng nịu cậu mà quên đi suy nghĩ của mình, dì Khả từ xa nhìn thấy cô mặc quần áo của anh liền sốc ngang, vì đêm qua bà đưa bộ váy kia nhưng cô lại không mặc, hay là mặc rồi sau đó thay ra rồi? Với lại cũng không biết họ đã động phòng đúng giờ lành hay không nữa.
“Thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành.”
“Dì Khả, lấy cho tôi một bộ quần áo tôi muốn đưa Diệp Vân ra ngoài một chút.”
“Vâng ạ.”
Một lúc sau cô có mặt tại bàn ăn của Diệp gia, Diệp Vân ngồi bên cạnh cô ngoan ngoãn để cô đút cho ăn, Diệp Khuynh Xuyên lúc này cũng đã chuẩn bị xong, anh đi tới bàn ăn với tay lấy một tờ báo ra đọc, không gian trùng xuống hẳn vì không ai nói chuyện với ai, nhìn Diệp Vân có vẻ rất mến cô xem ra có người chăm lo cho cậu cũng tốt, cậu cũng sẽ đỡ tủi thân hơn khi những lúc anh bận rộn không ở nhà.
“Ba ơi lát chị sẽ đưa con đi chơi đó, ba có muốn đi cùng không?”
Diệp Vân cất giọng xua tan đi bầu không khí yên tĩnh lạnh lẽo đó, anh liền đặt tờ báo xuống đưa tay xoa đầu cậu mỉm cười dịu dàng, trông anh lúc đầu rất đáng sợ nhưng khi nói chuyện với Diệp Vân rất dịu dàng ra dáng một người ba thật sự, dù cho cậu không phải là con ruột của mình, Liêu Ngữ Tịch nhìn ánh mắt của anh như thay đổi thành một con người khác, nhưng dù có là gì thì anh vẫn mãi là kẻ thù của cô tuyệt đối sẽ không bao giờ động lòng.
“Ba rất bận, ba không thể đi cùng con được, để chị ấy đưa con đi chơi là được rồi.”
“Ba lại bận rồi, ba chẳng có thời gian dành cho con.”
Cậu bĩu môi rồi giận dỗi quay mặt sang hướng Liêu Ngữ Tịch ngã vào lòng của cô mè nheo.
“Chị, một lát em muốn ăn kem, muốn đi công viên.”
“Được,em muốn gì cũng được hết.”
Cậu liền phấn chấn lên hẳn xem ra cô không phải là người thất hứa giống ba của mình, Diệp Khuynh Xuyên chợt nhớ ra điều gì đó liên gằn giọng với Diệp Vân.
“Gọi là mẹ đi, sau này cô ấy là vợ ba nên đừng gọi chị nữa.”
“Nhưng mà...gọi chị quen hơn.”
“Không sao, cậu bé muốn gọi sao thì gọi, tôi cũng không thích gọi như vậy.”
Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng lên tiếng, có vẻ như từ lúc cô bước chân vào căn nhà này thì Diệp Vân đã xác định được mình sẽ theo phe ai rồi, và cậu cũng nhận ra được sau này ai sẽ có quyền lực nhất trong căn nhà này, vả lại còn được cưng chiều yêu thương như vậy đương nhiên là cậu nghiêng về phía cô hơn là ba của mình rồi.
“Yêu chị nhất.”
Cậu reo lên rồi lao vào lòng của cô, lúc này ánh mắt u ám của Diệp Khuynh Xuyên trở nên đen lại tâm trạng có chịu vô cùng, Diệp Vân lúc nhỏ luôn quấn quýt anh bây giờ lại theo phe người khác, đúng là trẻ con dễ bị dụ dỗ bởi mấy cái phù du, anh ho khẽ rồi căn dặn.
“Cô không được lơ là, nếu thằng bé có chuyện gì thì cô liệu hồn.”
“Hừm, sợ tôi mang thằng bé làm con tinh đe dọa anh sao?”
Ánh mắt của cô trở nên thâm sâu, anh cũng không nghĩ tới chuyện đó, cô hiện tại đang ôm hận thù với mình nếu như giao Diệp Vân cho cô lỡ như cô thực sự dùng Diệp Vân đe dọa anh thì sao nhỉ? Anh cũng chưa nghĩ tới chuyện đó có lẽ là vì thấy được sự yêu thương trẻ con từ cô nên anh mới an tâm mà giao Diệp Vân cho cô.
“Tôi sợ thì đã không để cô đưa Diệp Vân đi chơi rồi.”
“Nếu tôi làm vậy thì sao? anh đừng quên chuyện trước kia của chúng ta, tôi có thể ra tay đó.”
Diệp khuynh Xuyên nhếch môi tạo thành đường cong tuyệt đẹp nhưng có đẹp cách mấy thì anh chính là kẻ thù của cô.
“Tôi rất muốn coi cô có khả năng đó không.”
“Anh đừng thách thức tôi, con này có máu điên đó. “
Ánh mắt của hai người lúc này soẹt lên tia lửa điện khiến Diệp Vân ở giữa không hiểu sự tình gì, cậu đưa tay ra muốn giãn hòa cho hai con người này nhưng cậu chỉ là đứa trẻ không thể xen vào chuyện của họ được, cậu cũng không biết vì sao hai người họ đã lấy nhau rồi mà lại không cư xử như vợ chồng hạnh phúc mà lại cãi nhau như thế, người lớn thật khó hiểu.
Danh Sách Chương: