Lúc này đây, một chiếc xe từ xa cũng dần xuất hiện, bongs dáng cao lớn từ trong xe bước ra cùng với đôi mắt lạnh như băng, Diệp khuynh Xuyên một mình đến không mang theo bất kỳ ai, bước chân mạnh mẽ đi vào bên trong, đám người gác cửa nhìn thấy anh liền chặn lại.
“Còn chưa kịp gửi tin thì mày đã đến rồi sao?”
Giọng nói của Lập Mặc Thế vang lên làm cho hai kẻ gác cửa kia lùi về phía sau để cho Diệp Khuynh Xuyên bước vào bên trong, anh không nói câu nào mà nhìn chằm chằm về phía Lập Mặc Thế, hắn nhìn thấy bộ dạng của anh thế này thì liền cười lớn.
“Chắc là có kẻ báo tin cho mày nhỉ?”
“Người đâu?”
Anh lạnh lùng cất giọng, Lập Mặc Thế ngồi bắt chéo chân tư thế thong dong tự tại.
“Xem ra việc bắt người là đúng rồi, tao không nghĩ hai người này lại là điểm yếu của mày đấy.”
Diệp Khuynh Xuyên liền cong môi cười.
“Mày bắt họ chỉ vì muốn ép tao đến đây thôi sao?”
“Không chỉ muốn mày đến, mà còn muốn mày phải nhìn hai kẻ mày yêu thương bị hành hạ thế nào.”
Diệp Khuynh Xuyên không hề bày ra sự lo lắng, anh cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với hắn vì anh biết mình lo lắng chẳng thể giúp ích được gì nữa cả.
“Mang người ra đi chứ hả?”
Lập Mặc Thế hô lớn, lúc này Liêu Ngữ Tịch cùng Diệp Vân cũng được đưa ra, cô được một tên cao lớn bế ra rồi đặt ngồi xuống ghế trước mắt Diệp Khuynh Xuyên, nhìn bộ dạng của cô lúc này trên người toàn là vết thương, anh không khỏi đau lòng, sâu trong ánh mắt là cơn giận dữ mà không thể làm được gì bọn chúng, quay sang Diệp Vân cũng may mắn là cậu không sao, nhưng nhìn hai người mà mình yêu thương ở trước mặt chẳng thể cứu được, cảm giác bản thân thật vô dụng bất lực.
“Mày muốn gì ở tao?”
“Muốn chơi đùa mày, muốn mày thất bại, muốn mày chết.”
Hắn thẳng thừng đứng trước mặt Diệp Khuynh Xuyên nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, hắn đưa chân của mình lên trên chiếc ghế rồi hống hách nói.
“Đầu tiên, chui qua đây cái đã.”
Nhìn lại người con gái của mình và đứa con bé bỏng đang ở phía xa, anh đành phải nhẫn nhịn chịu nhục quỳ gối xuống cúi đầu để đi qua, anh làm vì gia đình mình không vì một ai cả, và cũng không có gì phải nhục nhã, anh hoàn thành làm xong thử thách đầu tiên của mình, lúc này tiếng cười của Lập Mặc Thế vang lên hòa cùng với những tên đàn em của mình, bọn chúng còn quay lại khoảnh khắc đó để cười nhạo anh.
“Anh cũng có ngày này nhỉ, anh rể.”
Chất giọng trong trẻo của Liêu Tuệ Hân cũng vang lên, anh nhìn cô ta với đôi mắt hình viên đạn, quả nhiên những điểm yếu của cô vô tình để cô ta biết được, không ngờ cô ta lại hợp tác cùng với tên Lập Mặc Thế, cô ta cầm một cái xô nước hất lên người của Liêu Ngữ Tịch làm cho cô giật mình tỉnh lại.
“Tỉnh lại nhìn người đàn ông của mày đang đứng trước mặt mày làm trò hề này.”
Cô mở mắt ra nhìn Diệp Khuynh Xuyên, cả người đau nhức ê ẩm khó chịu, giờ đây nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên cô rất vui mừng nhưng ngay sau đó nhìn thấy anh đang quỳ gối trước mặt Lập Mặc Thế, bỏ đi sự kiêu ngạo của mình, anh hướng đôi mắt dịu dàng của mình nhìn cô rồi nhẹ gật đầu cố ý ra hiệu gì đó, cô quay sang nhìn bên hông cửa thì phát hiện ra Nhĩ Thái, còn có cả Cáp Lợi, họ đang đi vào bên trong, cô cũng không còn sợ hãi nữa, xem ra bên ngoài đã bị hai người họ hạ gục cả rồi.
Liêu Ngữ Tịch im lặng không nói gì, cô nhìn thấy được một mảnh thủy tinh nhỏ nằm ở dưới chân mình nhưng không biết phải làm sao để có thể lấy được nó để cắt sợi dây thừng này cả, trong khi có sự quan sát của Liêu Tuệ Hân bên cạnh khiến cô khó mà ra tay, cô chầm chậm dùng đế giày của mình để kéo mảnh thủy tinh lại gần, chậm chạp từng chút một để không bị phát hiện.
Tiếp đó lợi dụng lúc Liêu Tuệ Hân đang quay mặt đi, cô nhẹ rút đôi bàn chân ra khỏi chiếc giày, có thể cô sẽ bị thương nhưng cô chỉ có thể làm cách này, dùng ngón chân gắp lấy mảnh thủy tinh đó sau đó giả vờ té xuống ghế để có thể nhanh chóng xoay người lại để lấy mảnh thủy tinh đó.
“A.”
Thấy cô ngã Liêu Tuệ Hân không ngó ngàng để cũng không có ý để cô đứng dậy.
“Chưa gì mà đã định ngất nữa rồi ư?”
Liêu Ngữ Tịch không quan tâm tới cô ta, cô cẩn thận dùng mảnh thủy tinh đó cắt bỏ sợi dây trói của mình, nhưng có vẻ mất hơi nhiều thời gian, dẫu vậy đây cũng là cơ hội thoát hiểm duy nhất của cô.
Phía Diệp Khuynh Xuyên, anh đưa mắt nhìn quan sát xung quanh thì thấy cô ngã xuống đất, lo lại càng thêm lo, anh cố kéo dài thời gian để người của mình có thể kịp đến cứu viện.
“Bây giờ thì cầm lấy nó và lựa chọn đi, mày phải đâm con dao vào bất kỳ vị trí nào trên người mày, nhớ là phải cắm thật sâu, tao muốn nhìn thấy bộ dạng đau đớn của mày.”
Lập Mặc Thế được nước lấn tới, hắn quăng một con dao sắc nhọn xuống trước mặt Diệp Khuynh Xuyên, anh cầm lấy con dao trên tay rồi đưa mắt nhìn về phía hai người phía trước, có lẽ họ đến không kịp để giúp đỡ, Diệp Khuynh Xuyên sao có thể nhát gan được chứ, chỉ là anh sợ rằng mình bị đuối sức lát nữa sẽ khó mà xử lý đám người này.
“Nhanh lên, còn chần chừ gì hả?”
Hắn thấy anh không ra tay nên hấp tấp hối thúc, với ánh mắt hào hứng mong đợi.
“Được.”
Diệp Khuynh Xuyên vẫn còn chừa đường lui cho mình, anh đâm mạnh con dao vào cánh tay trái của mình, máu đỏ thấm đẫm ướt cả tay áo của anh, giọng cười của tên Lập Mặc Thế vang lên lớn hơn, Diệp Khuynh Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế đó, anh cúi gầm mặt không biểu lộ ra chút đau đớn gì, hàm răng cắn chặt lại cố gắng kiềm chế.
“Thả người ra! Đừng ép người quá đáng,Lập Mặc Thế.”
Danh Sách Chương: