• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà họ Liêu, Diệp Khuynh Xuyên bước xuống xe với phong thái kiêu ngạo và khí chất, anh bước tới mở cửa cho cô rồi đưa đôi bàn tay của mình ra để chờ đợi cô, Liêu Ngữ Tịch nhìn anh rồi cũng đáp lại nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên bàn tay của anh để anh dìu xuống xe, khoác lấy cánh tay của anh nở một nụ cười dịu dàng, mặc dù người bên cạnh chính là kẻ thù của mình thì cô vẫn phải cố gắng.

“Làm tốt lắm.”

Trong nhà, lúc này bà Liêu đang ngồi đếm đi đếm lại số tiền mà Triệu Chí Nhan đã gửi cho, và bên cạnh là Liêu Tuệ Hân với những cái túi xách và quần áo đẹp hàng hiệu đắt tiền vì số tiền mà hôm qua Triệu Chí Nhan gửi qua cô đã dùng vào việc mua sắm cả rồi.

“Cậu Triệu trúng số hay sao mà tiền nhiều thế?”

“Con không biết nữa, nhưng mà anh ấy nói tối nay sẽ sang đưa con đi ăn nhà hàng gì đó, chắc là mới thăng chức cũng nên.”

“Thấy cậu ta được thì cũng nên tiến tới luôn đi.”

Bà Liêu vui vẻ nhanh chóng đã thúc đẩy hai người lấy nhau rồi, đúng là bị tiền làm mờ con mắt, cả hai còn chưa vui vẻ được bao lâu thì tiếng giày cao gót từ bên ngoài vang lên làm thu hút sự chú ý của hai mẹ con.

Liêu Tuệ Hân ngẩng đầu lên nhìn thì có chút kinh ngạc lẫn bà Liêu cũng há hốc miệng, lúc đầu còn không nhận ra nhưng hai người họ tiến gần lại thì cũng nhanh chóng nhận ra, người đó không ai khác chính là đứa ngốc nghếch gả thay cho con gái của bà, nhưng nhìn xem bộ quần áo và nhan sắc kia, tại sao lại không phải dáng vẻ bầm dập mà lại như biến thành một con người khác như vậy?

“Dì con về rồi đây.”

Liêu Tuệ Hân mắt trợn to lên nhìn cô cùng với người anh rể đẹp trai và khí chất ngay lập tức trong lòng liền nổi cơn đố kị, vẻ mặt không mấy vui vẻ, bà Liêu cũng đứng dậy đi tới thì Diệp Khuynh Xuyên liền đưa mấy cái giỏ đồ cho bà.

“Chào dì, đây là lần đầu gặp con gửi quà biếu dì.”

Bà Liêu nhìn thấy giỏ đồ bên trong hai mắt liền sáng lên quay sang nhìn Liêu Ngữ Tịch cười gượng.

“Hai đứa về được rồi cần gì quà cáp chứ, mau ngồi xuống đây, dì kêu con Tố Hảo mang bánh và trà lên nhé.”

Nói dứt lời bà liền mang mấy cái giỏ đồ rồi nhanh chóng rời đi, Liêu Tuệ Hân cố nặng ra một nụ cười giả tạo ngồi xuống bên cạnh Liêu Ngữ Tịch nắm lấy tay của cô để kiểm tra nhưng không thấy bất kỳ vết thương nào, chẳng phải người ta đồn rằng Diệp Khuynh Xuyên là tên vũ phu và thậm chí anh ta rất xấu sao? sao có thể là một nam nhân điển trai phong độ lịch lãm như vậy, nói ra còn hơn Triệu Chí Nhan gấp ngàn lần, rất đúng gu của cô, ngay từ cái nhìn đầu tiên thì cô đã phải lòng Diệp Khuynh Xuyên rồi, đáng lẽ ra người gả cho anh phải là cô mới phải.

“Tuệ Hân, chị có quà cho em này.”

Cô lấy ra một cái hộp nhỏ đựng một đôi bông tai, Liêu Tuệ Hân nhìn thấy hai mắt liền sáng lên vì đây chính là loại bông tai mà cô đang muốn mua nhưng nó đã hết hàng mất rồi, Liêu Tuệ Hân liền thảo mai.

“Chị, hàng đắt tiền như vậy em không dám nhận đâu.”

“Yên tâm chẳng có bao nhiêu cả, nếu em thích món nào cứ nói chị sẽ tặng cho em.”

Câu nói thể hiện sự giàu sang của Liêu Ngữ Tịch càng khiến Liêu Tuệ Hân tức điên lên, cô cố ý nhướng người sang nhìn Diệp Khuynh Xuyên với ánh mắt đưa tình, Diệp Khuynh Xuyên cũng cong môi nở một nụ cười đáp lại cô, Liêu Ngữ Tịch vẫn bắt gặp được đúng là chứng nào tật nấy, cô muốn xem xem cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì để câu dẫn Diệp Khuynh Xuyên.

“Để chị đeo cho em nhé.”

Liêu Tuệ Hân liền chạm vào tay của cô cất giọng dịu dàng.

“Không cần đâu, để em tự đeo được mà.”

Cô cầm lấy chiếc bông tai lên đeo vào lỗ tai nhưng cô cảm thấy được sự lạ lùng của đôi bông tai này, đầu xỏ nó to hơn so với lỗ xỏ của Liêu Tuệ Hân, ngay lập tức cô liền đặt nó trở lại hộp giọng buồn bã.

“Chị... nó to hơn lỗ xỏ của em, chắc là em không thể đeo được rồi.”

Liêu Ngữ Tịch liền trầm xuống vẻ mặt thất vọng, Diệp Khuynh Xuyên quan sát tình cảnh này cũng đủ nhận biết được chiêu trò của cô, không ngờ cô cũng thâm hiểm vô cùng.

“Vậy sao? nó đắt tiền như vậy, lại còn do chính anh rể mua và muốn tặng cho em nữa, nếu không đeo thì thật là tiếc anh nhỉ?”

Diệp Khuynh Xuyên giữ lấy bả vai của cô rồi cũng theo đó mà đáp.

“Do là lần đầu anh mua quà cho em vợ nên chắc em không vừa ý, cũng không sao anh không trách em đâu.”

“Không sao, em sẽ cố lại một lần nữa.”

Liêu Tuệ Hân nghe thấy vậy liền cảm thấy có chút tiếc nuối, vừa là loại đắt tiền lại còn là do chính anh chàng đẹp trai mua cho mình nữa, cô liền cầm nó lên cố đeo vào tai của mình, nhưng không thể đeo được, cảm giác đau đớn ở tai vô cùng khó chịu.

“Hay là để anh giúp em đeo nhé.”

Diệp Khuynh Xuyên liền ngỏ ý, Liêu Ngữ Tịch quay sang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, anh thật sự muốn giúp cô ta sao? vốn dĩ cô muốn cô ta tự mình đeo nó lên để xem như là trừng phạt nhẹ, Diệp Khuynh Xuyên không muốn giải thích hay nói gì thêm liền đứng dậy đi tới chỗ của Liêu Tuệ Hân.

“Anh rể... nhẹ tay chút nhé.”

“Được, ngồi yên anh giúp em.”

Diệp Khuynh Xuyên liền cầm lấy chiếc bông tai nhẹ nhàng đặt vào lổ xỏ khuyên, hành động nhẹ nhàng có vẻ như đang trấn an Liêu Tuệ Hân, cô ta liền quay mặt sang nhếch môi cười với Liêu Ngữ Tịch, nhưng chưa kịp đắc ý được bao lâu thì cơn đau dữ dội kéo đến như bị kim đâm xuyên người vậy, ánh mắt của Diệp Khuynh Xuyên vẫn ôn nhu nhưng bàn tay của anh cố tình ấn mạnh khiến cho tai của cô bị bật máu.

“Ơ... chảy máu rồi, em vợ không sao chứ?”

Anh hỏi với giọng quan tâm, hoàn toàn đã đeo được một bên nhưng chưa gì máu đã chảy ướt cả tai của cô rồi, cơn đâu không ngừng ập đến cô thật sự không thể chịu nổi nữa, tai như muốn rách ra đến nơi vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK