Về lại nơi mà cô từng sinh sống trong sự hận thù trước đây cô cảm thấy nó vô cùng ngột ngạt, nhưng bây giờ đây khi cô trở lại nơi đây một lần nữa cô lại thấy nó có vẻ khác lạ nhưng cô cảm thấy như rất lâu rồi mình mới quay trở về căn nhà thân quen của mình vậy, đã được ba tháng kể từ ngày cô rời khỏi căn nhà này, mọi thứ cũng không có gì thay đổi nhiều.
“Dạ chào thiếu gia, thiếu phu nhân.”
Dì Khả đã đứng trước cửa để chào đón hai người nhưng chợt dì Khả cảm thấy cái cách gọi của mình hơi sai, vì thế dì liền thay đổi.
“Tôi nhầm, chào tiểu thư.”
Cái gọi tiểu thư có vẻ xa lạ của dì Khả khiến cho Liêu Ngữ Tịch cũng cảm thấy hơi ngại, có một chút gượng gạo ở trong đó, cô chỉ biết cúi đầu lễ phép chào lại dì rồi đi theo Diệp Khuynh Xuyên lên phòng, dì vẫn dõi mắt nhìn theo hai người rồi mỉm cười.
“Không lẽ họ tái hợp lại rồi?”
Căn phòng mà Liêu Ngữ Tịch cùng Diệp Khuynh Xuyên thỉnh thoảng hay ngủ cùng với nhau, anh đột nhiên dừng bước chân rồi xoay người lại làm cho Liêu Ngữ Tịch giật mình.
“Đợi tôi đi lấy khăn.”
Cũng không phải lần đầu đến đây, anh cũng quá chu đáo rồi. Liêu Ngữ Tịch trong lúc chờ đợi thì đột nhiên một chiếc khăn trùm lên đầu của cô làm cho cô có hơi hoảng, cô vuốt ngực thở phào vì nhận ra đó là anh, anh mang cho cô một cái áo thun cùng với chiếc quần ngắn của mình, do quần áo của cô cũng đã dọn đi hết rồi nên anh không biết cho cô mặc gì tạm, đành phải lấy quần áo của mình đưa cho cô.
“Tắm đi, rồi mặc đỡ cái này.”
Liêu Ngữ Tịch nhận lấy rồi mang vào phòng tắm, anh đi tới đưa một cái sọt nhỏ để quần áo bẩn rồi ngại ngùng nói.
“Để quần áo bẩn vào đây, tôi sẽ mang nó đi giặt để sáng em có đồ mặc về.”
“Được.”
Mùi xăng bám trên người vô cùng khó chịu, Liêu Ngữ Tịch phải tắm đi tắm lại rất nhiều lần để khử đi cái mùi ấy, đầu tóc cũng bị xăng làm cho rối và khô, cô mất thêm thời gian để chải chuốt, phải nói là cô ở trong phòng tắm khoảng một tiếng sau mới xong, đứng nhìn bản thân mặc bộ quần áo của Diệp Khuynh Xuyên cô chợt phì cười, nhìn đi nhìn lại bộ dạng thùng thình trong bộ quần áo của anh.
Cô đẩy cửa đi ra, Diệp Khuynh Xuyên có lẽ là người mòn mỏi chờ đợi cô, nhìn thấy cô đi ra anh cũng đứng dậy rồi đi tới để kiểm tra.
“Còn bám mùi một chút nhưng không sao, tắm vài ngày nữa hết thôi.”
Nhìn vẻ e ngại của Liêu Ngữ Tịch, anh chợt phì cười rồi đưa tay ôm cô vào trong lòng nhưng có vẻ lần này Liêu Ngữ Tịch không có ý định sẽ đẩy anh ra, đôi bàn tay của cô nhẹ nhàng đưa lên nắm lấy vạt áo của anh, thân hình có vẻ cao lớn nên cô hoàn toàn áp mặt vào lòng ngực của anh.
“Tịch à, em tha thứ cho tôi được không?”
“Nếu không tha thứ, vậy thì em cho tôi thời gian để đền bù tổn thương mà tôi đã gây ra được không,tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả những gì tôi đã làm.”
“Ba tháng qua không có em, bản thân tôi bị dằn vặt rất nhiều, tôi muốn gặp em muốn ôm lấy em như thế này, tôi còn ngỡ bây giờ mình đang mơ nữa chứ.”
Liêu Ngữ Tịch không nói gì, cô im lặng để nghe anh trút hết những tâm sự nặng trĩu trong lòng của mình, đúng là suy nghĩ lại những chuyện mà anh gây ra nó vẫn khiến cô có phần ác cảm với nó nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác người đàn ông này sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, hay tại bản thân cô mềm yếu trước những hành động và lời nói này, cô vẫn còn quá mông lung chưa thể xác nhận được, nhưng vẫn công nhận rằng anh vẫn luôn là người cứu nguy cô những lúc cô gặp nguy hiểm và những lúc mà cô cần anh nhất.
“Tôi…không thể trả lời anh lúc này được.”
“Em có thể suy nghĩ, bao lâu cũng được nhưng mà đừng để tôi đợi lâu quá có được không?”
Anh nhẹ nhàng buông cô ra, Liêu Ngữ Tịch không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, đôi môi mím chặt lại rồi đi về giường rồi ngồi xuống đấy, anh cũng không có ý định tấn công cô, anh tôn trọng sự lựa chọn của cô, nếu như cô không đồng ý thì lúc đó anh phải mặt dày đeo bám,nhưng hiện tại thì anh cần phải để cô có thời gian cho bản thân suy nghĩ, anh sẽ khiến cô thấy được sự lựa chọn của cô là anh hoàn toàn xứng đáng.
“Tôi đi tắm đây, hôm nay em ngủ ở đây đi, tôi sẽ sang phòng khác ngủ.”
Diệp Khuynh Xuyên nói rồi liền quay lưng rời đi, cô còn tưởng là anh sẽ giống như lần trước thô bạo với cô, nhưng không ngờ sau ba tháng không gặp thì tính tình của anh cũng trở nên trầm và có phần ôn nhu hơn, lại còn đúng mẫu người đàn ông mà cô lựa chọn nữa, không biết có phải bị bỏ bùa hay không nhưng cô lại thấy anh ngày càng đẹp trai, hình mẫu đàn ông lý tưởng thích hợp để lấy làm chồng.
“Nhưng mà…cái gai đó vẫn chưa thể nhổ bỏ.”
Cô vẫn còn một cú sốc tâm lý nặng nề, chính vì thế cô vẫn muốn trao cho anh một cơ hội nhưng cái tâm lý bản thân bị ám ảnh quá nặng nề về chuyện anh đã gây ra nên cô không thể hoàn toàn chấp nhận anh được.
“Mình…phải làm sao đây?”
Nhưng mùi hương từ quần áo của Diệp Khuynh Xuyên lại rất thơm, một mùi hương rất dễ chịu, trước đây lúc đi du lịch, trong lần đó cô cũng từng mặc áo của anh một lần vẫn rất thơm, cô không biết là mùi này là nước hoa hay nước xả vải, nhưng nó khiến cô không còn muốn nghĩ nhiều nữa.
Danh Sách Chương: