Cả đêm đó Liêu Ngữ Tịch ở bên ngoài cửa phòng của Diệp Vân đợi cậu sẽ mở cửa ra ngoài, nhưng cậu vẫn tự nhốt mình trong phòng cho đến tận sáng ngày hôm sau, cánh cửa bật mở nhưng bên ngoài có vật gì đó nặng nề đè ở bên ngoài khiến Diệp Vân không thể mở được, cậu loay hoay một lúc thì cũng nhìn thấy Liêu Ngữ Tịch đang tựa lưng vào cánh cửa ngủ say, cậu bước ra ngoài nhìn cô chằm chằm ánh mắt sưng lên do cả đêm qua khóc rất nhiều, cuối cùng cũng chẳng thể giận cô nổi mà quỳ gối xuống bên cạnh ngã mình vào lòng của cô.
Liêu Ngữ Tịch chỉ mới chợp mắt được một lúc sau một đêm dài đằng đẵng, cô cảm nhận được hơi ấm và mùi hương quen thuộc của Diệp Vân ngay lập tức liền bừng tỉnh dậy, cô đã nhìn thấy cậu đang nép người vào lòng mình không muốn rời xa.
“Diệp Vân.”
Giọng nói của cô khẽ cất lên gọi cậu, cậu không nói gì nhưng ngay sau đó òa lên khóc.
“Mẹ, đừng bỏ con!”
“Mẹ không có bỏ con, do hôm qua mẹ giận ba nên mới nói như vậy thôi, Diệp Vân đừng giận mẹ nữa nhé, mẹ xin lỗi vì đã nói ra những lời như vậy với con.”
Cô đưa tay ôm chầm lấy cậu vào lòng, dì Khả lúc này cũng đi đến nhưng chỉ biết đứng từ xa nhìn vì bà cảm nhận được chuyện chia ly sẽ sắp phải xảy ra nhưng Liêu Ngữ Tịch chỉ nói vậy đến trấn an cậu trước, nhưng những lời nói đó đã khiến cậu thực sự tin nên chính vì vậy mà vẻ mặt của cậu cũng trở nên tươi tỉnh hẳn ra.
Trên bàn ăn không khí vô cùng tẻ nhạt và ảm đạm, Liêu Ngữ Tịch cầm bát cơm trên tay xới tới xới lui, cô cảm thấy không thể nuốt trôi được những món ăn trên bàn nhưng vẫn cố gượng ngồi lại để dùng bữa cùng với Diệp Vân, đợi cậu ăn xong rồi thì Diệp Khuynh Xuyên cũng từ bên trong nhà đi tới.
“Diệp Vân, hôm nay Nhĩ Thái sẽ đưa con đi học một hôm nhé.”
Diệp Vân có linh cảm không tốt nên ôm lấy Liêu Ngữ Tịch.
“Con không muốn, con chỉ muốn mẹ đưa đi thôi.”
Liêu Ngữ Tịch cũng biết rõ mình không thể rời đi vào lúc này được nên nắm lấy tay của cậu rồi dùng ánh mắt ra hiệu với Diệp Khuynh Xuyên, anh cũng hiểu được ý của cô nên không nói gì nữa mà chầm chậm đi vào bên trong lấy chiếc áo khoác lên người rồi đi ra xe.
“Vậy hôm nay ba và mẹ đưa con đi học được chứ?”
“Được, nhưng… sao ba mẹ lại đi cùng nhau? Ba mẹ định đi đâu sao?”
Có vẻ như cậu vẫn còn một cái linh cảm gì đó trong lòng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng tin tưởng của Liêu Ngữ Tịch thì cậu cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
“Ba mẹ chỉ là muốn đưa con đến trường cùng nhau thôi, để con không bị tủi thân xem như là xin lỗi con vì ngày hôm qua.”
“Con hiểu rồi, con không giận đâu.”
Cả ba người lúc này trở nên im lặng đến lạ thường, lời nói ngây ngô ấy lại khiến cho thâm tâm của Diệp Khuynh Xuyên và Liêu Ngữ Tịch trở nên trầm lắng xuống, trên chuyến xe đến trường cô ôm lấy Diệp Vân không buông giống như lại cái ôm lần cuối cùng vậy, Diệp Khuynh Xuyên lại thỉnh thoảng liếc mắt sang nhìn hai mẹ con họ rồi chìm vào trong suy nghĩ của mình.
Quãng đường đến trường học của cậu khá xa nhưng tại sao hôm nay lại cảm thấy nhanh đến như vậy, nhìn thấy cậu bước từng bước nặng nề đi vào trường, đi được vài bước lại quay đầu nhìn về phía chiếc xe ấy để xác định là Liêu Ngữ Tịch vẫn đứng đó vẫy tay chào với mình, đợi khi cậu hoàn toàn đi khuất, đôi tay của cô cũng nhè nhẹ buông xuống.
“Cô vẫn chắc chắn sẽ ly hôn chứ?”
Liêu Ngữ Tịch thắt dây an toàn vẻ mặt lạnh lùng đáp.
“Tạm thời cứ ly thân một thời gian xem sao, không vội ly hôn.”
“Tùy cô.”
Động cơ xe bắt đầu khởi động, kể từ lúc đó không hay nói với ai câu nào, anh đưa cô đến chỗ của Tố Hảo sau đó cũng lạnh nhạt lái xe rời đi, giây phút anh cảm thấy bất lực nhất lại muốn tìm đến điều gì đó để giải tỏa bản thân, bình thường anh sẽ ghé về chỗ võ đài để xem đấu nhưng lần này anh không muốn xem nữa mà tự bản thân mình thực chiến, những tên có mặt ở trên khán đài cũng vây quanh đều muốn thử sức một lần hạ gục anh, vì chưa từng thấy anh lên võ đài bao giờ cả, Diệp Khuynh Xuyên từ bên trong bước ra với chiếc quần ngắn trên đầu gối, cởi trần để lộ cơ ngực rắn chắc cùng bắp tay cứng cáp, phía sau lưng là hình xăm bùa Thái mang một nét đặc trưng của mình.
Anh mang tay boxing vào, ánh mắt có phần nghiêm nghị, từng tên một bước lên thách thức với anh nhưng có lẽ bởi do tâm trạng không tốt nên sắc mặt bên ngoài của anh cũng khiến người đối diện trở nên run rẩy và có cảm giác sợ hãi, tiếng răng rắc vang lên, ngay lập tức đám người đó bị anh vung tay đấm thẳng vào mặt rơi khỏi sân.
Nhưng chẳng có chút sự vui vẻ gì, anh bước xuống võ đài thì Nhĩ Thái bước tới lấy khăn và nước uống đưa cho anh.
“Thiếu gia uống nước đi!”
“Cô gái hôm trước cậu cứu là do cô ta sai khiến cậu đúng chứ?”
“Vâng là thiếu phu nhân bảo đấy ạ.”
Diệp Khuynh Xuyên uống một ngụm nước ánh mắt nhìn xa xăm.
“Sau này cô ta nhờ gì thì cứ giúp đi.”
“Vâng ạ.”
Nói dứt lời anh liền quăng chiếc khăn đi, Nhĩ Thái chỉ biết lắc đầu thở dài, cậu biết rõ mối quan hệ này sớm muộn gì cũng chấm dứt nhưng không nghĩ là nó chấm dứt sớm đến như vậy.
Diệp Khuynh Xuyên dường như đã giải tỏa được một phần nào đó, nhưng khi vừa lái xe định đến bệnh viện tìm Liêu Ngữ Tịch thì anh đã đâm phải một người trên đường, nhưng may mắn người đó chỉ ngã xuống đất không bị thương quá nặng, anh hấp tấp bước xuống xe nhìn thấy Liêu Tuệ Hân đang ngồi trên mặt đường.
“Tuệ Hân?”
Danh Sách Chương: