Liêu Ngữ Tịch làm sao có thể tin tưởng một kẻ đã lừa gạt mình không biết bao nhiêu lần như vậy chứ, cô không muốn bị chèn ép như vậy, Liêu Ngữ Tịch mạnh mẽ đẩy anh ra, Diệp Khuynh Xuyên ngồi bệt xuống đất đưa đôi mắt hàm ý cầu xin cô, anh đã nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi và chuẩn bị tinh thần để đối diện với nó thế nhưng bây giờ anh lại không thể làm gì được để níu lấy cô.
“Tịch, trong thời gian qua ngoài việc căm thù tôi thì em có chút tình cảm nào với tôi không?”
Liêu Ngữ Tịch quay mặt đi hướng khác không muốn đối diện với anh và cũng không muốn trả lời câu hỏi của anh, cô đang đấu tranh tâm lý vô cùng dữ dội, bản thân không thể đưa cho anh câu trả lời thích đáng.
“Tôi hỏi em đấy, em trả lời đi!”
“Không.”
Vì bị ép vào đường cùng, Liêu Ngữ Tịch mạnh mẽ đáp, Diệp Khuynh Xuyên dường như rất thất vọng, dù chỉ một chút tình cảm cũng không có, thật sự anh không nên kì vọng quá nhiều vào cái tình yêu đầy tội lỗi này.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Diệp Khuynh Xuyên đứng dậy đưa ánh mắt đỏ hoe nhìn cô, sống mũi có chút cay cay, lần đầu tiên rơi nước mắt cũng là vì cô, lần rơi nước mắt tiếp theo cũng là vì cô, nhưng thứ mà cô mong muốn hiện tại chính là sự tự do, cũng phải mọi chuyện cũng đã thực sự kết thúc rồi, anh và cô không ai nợ ai nữa.
“Tôi trả tự do cho em, em đi đi.”
Giọng nói của anh có chút nghẹn ngào, không gian trở nên tĩnh lặng và ngột ngạt đến lạ thường, tiếng mở cửa lúc này cũng vang lên, Liêu Ngữ Tịch như được trao trả lại sự sống, cô nhanh chân rời khỏi đó, cô chẳng có gì để mang theo cả, nhưng khi bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Diệp Vân đang đứng trước cửa, cậu nhìn cô với đôi mắt mọng nước.
“Mẹ…mẹ phải đi sao?”
Diệp Vân đưa đôi bàn tay bé nhỏ níu lấy cô nhưng cô dặn lòng mình sẽ không vì Diệp Vân mà ở lại nữa.
“Diệp Vân, thời gian qua cám ơn con, mẹ rất vui khi được con gọi là mẹ, có lẽ mẹ phải đi.”
“Diệp Vân biết sự thật rồi, có vì chuyện đó nên mẹ mới rời đi đúng không?”
Câu nói của Diệp Vân làm cho Liêu Ngữ Tịch sửng sốt.
“Con đã biết cái gì?”
“Con… không phải con ruột của ba, và ba mẹ…kết hôn cũng chỉ vì con thôi, chú Thập mới là ba ruột của con đúng chứ?”
Lúc này Diệp Khuynh Xuyên cũng đi ra và nghe được những lời mà Diệp Vân nói, xem ra cuối cùng thì cây kim trong bọc cũng có ngày phải lòi ra, nhưng tại sao Diệp Vân lại có thể dễ dàng chấp nhận như vậy được chứ? Anh còn nghĩ là cậu sẽ khóc òa lên rồi làm lớn chuyện nhưng cậu rất bình tĩnh mà nói.
“Diệp Vân sao con biết?”
“Chú Thập…nói…con…không ngờ bản thân không phải là con ruột của ba.”
Diệp Khuynh Xuyên như chết lặng, cả Liêu Ngữ Tịch cũng chỉ biết trầm xuống không thể nói thêm được điều gì, cậu bé này quá mạnh mẽ lại còn là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, Thập Nhất lúc này cũng đi tới nhẹ nhàng vỗ vai của Diệp Vân.
“Diệp Vân, con muốn ở lại đây, hay đi theo ba là tùy ý con lựa chọn, ba không ép con.”
Diệp Vân đưa mắt nhìn Diệp Khuynh Xuyên, tiếp đến là Liêu Ngữ Tịch, cậu đắn đo một lúc rồi quay đầu lại nhìn về phía Thập Nhất, đôi mắt của anh cũng đượm buồn nhìn cậu, mong muốn cậu về với mình đó vẫn là điều mà anh suy nghĩ hằng đêm nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của cậu có là chọn ai đi chăng nữa, Thập Nhất nhẹ nhàng nở nụ cười, Diệp Vân lại có phần tiếc nuối nhìn hai con người kia bắt đầu bước chân về phía người đó.
“Ba… “
Thập Nhất nghe tiếng gọi thân thương từ phía Diệp Vân khiến anh không kiềm chế được nước mắt mà ôm chầm lấy cậu.
“Con muốn đi theo ba, ba…có thể cho con đến gặp mẹ được không?”
“Được, được.”
Thập Nhất gật đầu lia lịa, anh bế Diệp Vân lên hôn khẽ lên trán của cậu, nghe tiếng gọi ba từ miệng cậu thì không còn gì sung sướng hơn, Diệp Vân quay đầu lại cúi đầu với Diệp Khuynh Xuyên.
“Ba, con…muốn đi cùng ba ruột của con, ba…đừng buồn Diệp Vân nhé.”
Diệp Khuynh Xuyên cũng biết trước được điều này nhưng anh không thể kiềm được cảm giác chia ly này, anh quay đầu lại rồi đi về phòng, tiếng đóng cửa vang lớn, anh tự nhốt mình trong phòng, trong căn phòng trống vắng với không gian yên tĩnh, anh mất tất cả rồi, cuối cùng thì cơ ngơi này mọi thứ chỉ có một mình anh, không con cái không tình yêu, đó chính là sự cô độc, có lẽ đó là quả báo mà anh phải gánh lấy.
Liêu Ngữ Tịch bước tới ôm chầm lấy Diệp Vân rồi mỉm cười.
“Cha con đoàn tụ rồi, Diệp Vân sau này phải ngoan đấy.”
“Mẹ…mẹ đừng đi, ở lại…với ba đi, có được không?”
Liêu Ngữ Tịch lắc đầu rồi nhấc bước chân.
“Không được rồi, mẹ phải đi tìm tương lai của mình, Diệp Vân cũng vậy nhé, hẹn gặp lại.”
Cô nói dứt lời rồi quay lưng rời đi, bước chân có chút nặng nề mặc dù tự do nhưng cô lại thấy không vui vẻ chút nào, đứng trước cổng, cô nhìn lại căn nhà gắn liền với mình trong một thời gian không quá ngắn cũng không quá dài, nhưng nó để lại cho cô rất nhiều kỷ niệm.
Sau vụ việc đó thì Liêu Tuệ Hân dường như không còn chút tin tức nào, mặc cho lực lượng chức năng cảnh sát truy tìm vẫn không tìm thấy cô ta, còn tên Lặp Mặc Thế phải chịu án mà pháp luật đưa ra, mọi chuyện đã kết thúc, tình cảm trong lòng của Cáp Lợi dành cho Tố Hảo cuối cùng cũng được thể hiện ra rõ ràng, hai người cũng có một bước đệm mới cho hành trình của họ, riêng Liêu Ngữ Tịch và Diệp Khuynh Xuyên thì họ là người của hai thế giới, dù lướt qua nhau cũng xem nhau như người qua đường, anh vẫn không thể quên được cô nhưng anh có thể làm được gì chứ? Anh chấp nhận rời xa cô để cô tự do với cuộc sống mà cô mong muốn.
“Tịch, chúc em hạnh phúc, có lẽ em sẽ tìm được người có thể che chở bảo vệ em cả cuộc đời này, còn tôi chẳng đáng để có được tình yêu của em, làm một kẻ cô độc suốt cả cuộc đời này.”
Danh Sách Chương: