• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có vẻ vì cảm thấy chán nản nên Liêu Ngữ Tịch cũng rời khỏi mỏm đá đó để đi đến chỗ đông đúc hơn, hòa mình vào dòng người cùng lắc lư với những điệu nhạc sôi nổi, lúc nãy có hơi khó hòa nhập nhưng bây giờ cô đã nhanh chóng hòa nhập với dòng người trên bãi biển, cầm trên tay chai rượu vừa uống vừa lắc lư theo nhịp điệu của âm nhạc, có vẻ như với thân hình cùng với vẻ ngoài hoàn hảo nên các chàng trai ở gần đó cũng bắt đầu để ý đến cô, một người trong đó nhếch môi cầm ly rượu đi tới bắt chuyện.

“Xin chào người đẹp.”

Liêu Ngữ Tịch bị tiếng nói của anh ta làm cho giật mình, cô quay đầu lại thì nhìn thấy một anh chàng người Tây với mái tóc đỏ, thân hình săn chắc vẻ ngoài nhìn thôi cũng biết là một dân chơi chính hiệu, cô lại không thích mấy tên như vậy chút nào, nhưng người ta đã bắt chuyện nên cô chỉ đành đáp lại một câu lịch sự.

“Chào anh.”

“Tôi là Lian rất vui làm quen với cô.”

Liêu Ngữ Tịch ngầm đánh giá anh ta một chút rồi mới bắt lấy bàn tay của anh.

“Tôi là Ngữ Tịch.”

“Cô là người nước khác đến sao?”

“Đúng vậy.”

Lian mỉm cười vui vẻ.

“Đi một mình à?”

“Tôi đi với chồng.”

Liêu Ngữ Tịch thẳng thừng đáp lại một câu khiến Lian cũng có chút xanh mặt, nhưng nhìn từ nãy đến giờ chỉ thấy cô đứng một mình, như hiện tại nói chuyện cũng chẳng thấy người đàn ông nào bên cạnh cô cả, anh liền trấn tĩnh lại rồi tiếp tục nói.

“Cô trêu tôi phải không? thấy cô đứng một mình mà nhỉ?”

Liêu Ngữ Tịch vừa tìm một lý do nào đó để đuổi anh ta đi nhưng ngay lập tức cả người của cô bị kéo lại, bàn tay săn chắc mát lạnh và mạnh mẽ của đàn ông khiến cô bị chao đảo ngã vào lồng ngực của ai đó.

“Như vậy có phải một mình không?”

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Liêu Ngữ Tịch không cần nhìn cũng biết được đó là ai, Lian nhìn thấy người đàn ông của cô đã xuất hiện nên anh cũng bẽn lẽn rời đi, khi anh ta vừa rời đi thì cô liền đẩy Diệp Khuynh Xuyên ra chỉnh sửa lại chiếc áo trên người của mình không quan tâm anh mà tiếp tục hòa mình với điệu nhạc.

“Cô đi một mình để câu dẫn đàn ông à? tôi không nghĩ rằng cô lại cao tay như vậy đấy.”

Diệp Khuynh Xuyên chỉ khoác chiếc áo phông cùng chiếc quần ngắn, anh không có ý định sẽ đi bơi nhưng khi đi ra ngoài nhận ra cô đã đi ra biển rồi, bắt gặp trang mạng xã hội của cô vừa đăng khoảnh khắc lại còn bắt gặp Triệu Chí Nhan bình luận cưa cẩm cô nên anh vội đi tìm cô thì cũng vừa lúc cô và Lian đang bắt chuyện với nhau.

“Anh ta cưa cẩm tôi, chứ tôi không làm gì cả.”

Ánh mắt của Diệp Khuynh Xuyên dán lên bộ bikini mà cô đang mặc, trong lòng có chút khó chịu, ăn mặc như vậy để đám đàn ông kia nhìn bảo sao họ không thèm khát, lại gặp vẻ mặt hững hờ của cô như vậy càng khiến anh càng thêm giận, anh đưa tay bắt lấy bàn tay của cô rồi kéo cô đi.

“Nè, buông ra!”

Anh vẫn hiên ngang bước đi không để tâm đến cô đang vùng vẫy thoát khỏi mình, nhưng có vẻ thấy khó di chuyển vì cô không chịu ngoan ngoãn chút nào,anh quay người lại đưa tay bế xốc cô lên vai của mình mang đi trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh.

“Thả tôi xuống, nghe không tên khốn kia!”

“Thả tôi xuống, Diệp Khuynh Xuyên.”

Cô la đến nổi đau rát cả họng nhưng anh vẫn không để tâm đến, anh mang cô đến chỗ mỏm đá vắng người lúc nãy rồi đặt cô ngồi xuống, hai tay chống lên tảng đá giam cô ở giữa, ánh mắt hình viên đạn khiến cô có chút run rẩy vì lo sợ.

“Anh...anh điên rồi à?”

“Ba tôi cho vé để tôi và cô đi chơi, không phải để tạo cơ hội cho cô kết bạn bốn phương.”

Cô bức xúc lên tiếng.

“Là do tôi rủ anh nhưng anh không đi, tôi mới đi một mình.”

“Tôi có nói không đi à?”

Cô gân cổ lên cãi.

“Anh không nói gì thì đi hay không sao tôi biết được chứ?”

“Còn ăn mặc như vậy nữa, nếu không có tôi liệu cô có còn đứng đây cãi với tôi không?”

Liêu Ngữ Tịch nhíu mày đẩy anh ra.

“Đi biển mà không cho ăn mặc như vậy chẳng lẽ tôi phải kín cổng cao tường?”

“Tôi không cấm nhưng cô ăn mặc như vậy mà còn lắc lư trước mặt đàn ông, cô coi tôi ra gì hả?”

Cô uất ức vì không thể cãi lại anh, đứng dậy đi tới bên mỏm đá bên kia quay lưng lại với anh, Diệp Khuynh Xuyên quay mặt đi hướng khác cố kiềm chế cơn giận, đúng là anh lo lắng cho cô nhưng có hơi cọc tính nên khiến cô không hiểu được sự lo lắng của mình.

“A.”

Liêu Ngữ Tịch lúc này đột nhiên kêu lên, cô định với chân sang mỏm đá bên kia thì trượt chân ngã xuống nước,mực nước ở chỗ này có vẻ hơi sâu, Diệp Khuynh Xuyên quay đầu lại thì thấy cô đã rơi xuống nước, anh hấp tấp chạy tới cởi bỏ chiếc áo trên người rồi nhảy xuống nước để cứu cô, Liêu Ngữ Tịch bị trẹo chân nên không thể bơi được, cô càng vùng vẫy thì cô càng chìm xuống, trong mơ hồ cô nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên đang bơi đến đưa tay kéo cô vào lòng rồi hôn lên môi của cô.

Anh đang cố truyền hơi để cô có thể cầm cự được đến khi anh đưa lên bờ, rất nhanh chóng anh và cô cũng nổi lên mặt nước dùng hết sức để đưa cô vào trong bờ.

“Ngữ Tịch, tỉnh lại đi!”

Anh hì hục hô hấp nhân tạo cho cô, cũng may là anh sơ cứu kịp thời nếu không cô đã về chầu ông bà rồi, cô mở mắt ra ho lấy ho để, nước trong miệng cũng theo đó mà mà ra ngoài hết, anh tựa lưng vào tảng đá nhìn cô với gương mặt lạnh như tảng băng.

“Đừng có gây rắc rối nữa, tôi không phải vệ sĩ đi bên cạnh cô suốt đâu.”

Liêu Ngữ Tịch đưa mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, cô không nói gì có vẻ như trong đầu đang chìm trong suy nghĩ, anh đứng dậy đi tới chỗ lúc nãy để lấy chiếc áo của mình rồi bước tới đưa nó cho cô, vì sợ cô bị lạnh, với lại chiếc áo sơ mi bên ngoài của cô cũng bị ướt cả rồi, anh không muốn cô bị đám đàn ông kia nhìn thấy.

“Mặc vào đi, rồi về nghỉ ngơi, tối nay tôi đưa cô đi suối nước nóng.”

Từ sau khi chuyện đó xảy ra cô không nói chuyện có vẻ như thấy được sự nguy hiểm, nếu lúc đó không có anh thì có lẽ cô đã chết rồi, mặc chiếc áo của anh lên người có vẻ quá rộng nhưng nó có thể giúp cô che chắn và giữ ấm, nhưng nhìn lại thì anh cũng bị ướt lại còn cởi trần như vậy, trên áo vẫn còn mùi hương nam tính đặc trưng của anh thật dễ chịu.

Nhưng chân của cô lúc nãy bị trẹo nên không thể đi được, bước đi có phần khó khăn, Diệp Khuynh Xuyên thấy trước mắt không giúp thì không được, anh liền đi tới trước mặt cô ngồi xuống.

“Lên đi!”

“Không cần, phiền anh nhiều rồi.”

Anh gằn giọng nhắc nhở.

“Đừng để tôi nói lại lần hai.”

Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng ngoan ngoãn đưa tay choàng lấy cổ của anh rồi nhẹ nhàng leo lên lưng của anh, anh đứng dậy bước đi vẫn hiên ngang, vì nghĩ anh sẽ bị lạnh nên Liêu Ngữ Tịch đưa tay choàng lấy bả vai của anh, dù gì người ta cũng giúp mình nên cô cũng không phải loại không biết điều, có nợ phải trả có thù ắt phải báo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK