Sáng ngày hôm sau, Liêu Ngữ Tịch đưa Diệp Vân đến trường cùng với Diệp Khuynh Xuyên, hai người thỉnh thoảng chỉ biết nhìn nhau rồi lại thở dài một hơi, đợi đến khi cậu hoàn toàn đi vào trong lớp rồi thì cả hai mới yên tâm rời đi, lúc này một bóng người ở trong chiếc xe gần đó đã quan sát rồi nở một nụ cười bí hiểm.
Buổi sáng tại studio của Liêu Ngữ Tịch, hôm nay có vẻ như làm ăn rất ổn, có rất nhiều cặp đôi đến để thử váy cưới, Liêu Ngữ Tịch cùng với Tố Hảo phải xoay sở với nhau từ trang điểm đến chụp ảnh, rồi chỉnh sửa tóc tai, nói chung rất bận bịu, phía Diệp Khuynh Xuyên cũng bận bịu không kém, do là cũng cuối năm rồi nên công ty có rất nhiều việc phải lo lắng, cả hai không gian của hai con người đều vây quanh là công việc của riêng mình.
“Tố Hảo, xem còn gì dọn dẹp giúp chị nhé, chị phải đi đón Diệp Vân rồi.”
Mặc dù công việc bận rộn nhưng Liêu Ngữ Tịch vẫn không quên thời gian để đến đón Diệp Vân, mặc dù vẫn còn một vài cặp đôi nữa nhưng cô đành phải hẹn họ lại vào ngày mai, còn lại thì để cho Tố Hảo và một nhân viên nữa phụ giúp, cô đeo túi xách rồi khoác lên người chiếc áo khoác dày cộm đi ra xe.
Cô tra chìa khóa vào xe mãi nhưng tra mấy lần đều rớt, không biết tại sao lại như vậy, thử đến lần thứ ba mới thành công, cô chợt khựng người một chút.
“Sao vậy nhỉ?”
Cô đến nơi khá sớm, lúc này Diệp Vân cũng cắp sách bước ra với vẻ mặt háo hức, cậu chạy tới ôm chầm lấy cô.
“Thưa mẹ con mới về.”
“Diệp Vân ngoan, hôm nay con có muốn ăn gì không?”
“Con muốn ăn bánh táo.”
“Được, sẽ mua cho con.”
Cô nắm tay cậu đi ra xe nhưng khi định bước tới mở cửa xe thì một đám người xông tới dùng một cái bao lớn trùm đầu của Liêu Ngữ Tịch rồi bế trọn Diệp Vân quăng cả hai vào trong một chiếc xe lớn rồi rời đi không để lại dấu tích gì, nhưng cảnh tượng đó đã rơi vào tầm nhìn của Thập Nhất, anh vốn dĩ định đến đón Diệp Vân nhưng không ngờ nhìn thấy Liêu Ngữ Tịch đã đến nên anh định sẽ rời đi, nhưng nào có ngờ rằng để đám người đó bắt hai mẹ con họ rời đi mà bản thân chẳng thể làm được gì.
Thập Nhất siết chặt tay thành quyền rồi đạp mạnh ga phóng thoe chiếc xe đó, có vẻ như chiếc xe phía trước không nhận ra được có một chiếc xe đang bám đuôi nên vẫn rất thong dong chạy phía trước, bên trong xe Liêu Ngữ Tịch cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi đó.
“Thả tôi ra, các người là ai vậy?”
Vì không chịu được tiếng hét của cô cùng với tiếng khóc của Diệp Vân nên một tên trong số đó cảm thấy tức giận, hắn cầm cây gậy đập mạnh vào Liêu Ngữ Tịch khiến cô ngất đi, còn lại Diệp Vân thì bị chụp thuốc mê cũng chìm vào giấc ngủ.
“Con đàn bà này giọng khỏe thật đấy.”
Sau khi khiến Liêu Ngữ Tịch ngất đi, hắn phủi tay như trút được gánh nặng, một tên có vẻ mặt xanh xao nhìn cô nằm bất động rồi lén mở cái bao trùm đầu ra. Truyện Đô Thị
“Mày đập mạnh vậy lỡ ả ta chết rồi sao?”
“Lo gì, cần là cần mạng của thằng nhóc đó chứ con ả này chẳng có tí giá trị nào cả.”
“Mày quên là đại ca bảo phải giữ toàn mạng cả hai sao?”
“Nói mãi, nó còn sống không chết đâu mà lo!”
Tên kia có chút lo sợ nên đưa tay chạm vào mũi của Liêu Ngữ Tịch để kiểm tra, cũng may vẫn còn thở, hắn vuốt ngực thở phào, chiếc xe bon bon trên tuyến đường lớn băng qua một con dốc hiểm trở để đến một nơi khá hoang vu, đám người đó cẩn thận mang Liêu Ngữ Tịch cùng Diệp Vân đi vào bên trong, bên ngoài có vài tên to con đứng canh gác, cả hai bị đưa vào một căn phòng tối có mùi ẩm thấp, tiếng giày cao gót vang lên, bóng dáng quen thuộc đứng nhìn bộ dạng Liêu Ngữ Tịch nằm trên đất, biểu cảm vô cùng hài lòng, người đó bước tới đá mạnh vào bụng của Liêu Ngữ Tịch như muốn trút tất cả cơn giận của mình lên cô, ánh mắt tràn ngập sự hận thù sách lạnh.
“Đợi mày tỉnh lại, lúc đó chắc sẽ vui hơn.”
Cô ta để lại một câu rồi nhanh chóng rời đi, chiếc xe của Thập Nhất cũng đến nơi, lo sợ bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm nên anh để lại địa chỉ và sự cứu giúp đến Diệp Khuynh Xuyên rồi liều mình lẻn vào bên trong, bọn người đó có vẻ không phát hiện ra anh nên anh cứ thế mà đắc ý tìm kiếm từng chỗ một để tìm Diệp Vân, nhìn thấy bóng lưng đang ngồi phía xa có vẻ rất giống Diệp Vân, đứa trẻ đó không ai khác chính là con trai của anh.
Anh còn chưa kịp bước tới thì đã bị một kẻ phía sau lưng phục kích đập một gậy vào gáy, thân thể cao lớn ngả khụy xuống nền đất lạnh, trong vô thức anh có thể cảm nhận được tiếng cười hả hê của ai đó, có vẻ ai đã quá khinh thường đám người này mà dẫn đến bị rơi vào cái bẫy của bọn chúng rồi.
“Thiếu gia… phải đến…”
Anh chỉ kịp nghĩ đến Diệp Khuynh Xuyên rồi mất đi ý thức, phía bên Diệp Khuynh Xuyên nhận được tin liền rất sốt ruột, bàn tay của anh bắt đầu run rẩy, anh chưa bao giờ thấy sợ đến như vậy, không chỉ một mà đến tận hai người bị bắt, anh liền nghĩ đến tên Lập Mặc Thế, chắc chắn chỉ có hắn mới làm điều này, nhưng hắn đã biết được sự tồn tại của Diệp Vân, anh biết điều này sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện nhưng không ngờ hắn im hơi lặng tiếng một thời gian dài bây giờ đột ngột trở lại bắt cóc hai người của anh.
“Thiếu gia, chúng ta…”
Cáp Lợi nhìn thấy vẻ mặt của anh liền định nói gì đó nhưng anh không nghe mà đứng bật dậy đi ra xe, vẫn không quên quay đầu lại căn dặn Nhĩ Thái.
“Hiện tại đừng manh động, chúng đang giữ tới hai mạng người của chúng ta, nên đừng quá lộ liễu, âm thầm mà đến giải nguy.”
“Vâng, nhưng thiếu gia hãy cẩn thận.”
“Ừm.”
Anh gật đầu rồi hấp tấp lên xe rời, đi hơi thở của anh trở nên gấp rút, nghĩ tới Diệp Vân đang gặp nguy hiểm, đứa trẻ con không biết gì rơi vào chuyện mâu thuẫn của người lớn không đáng chút nào, cả Liêu Ngữ Tịch, cô cũng không phải người trong cuộc khiến cô gặp nguy hiểm, nếu cô và Diệp Vân xảy ra chuyện gì anh thật sự không biết sống thế nào nữa.
“Diệp Vân, Tịch, đợi tôi!”
Danh Sách Chương: