• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó, Diệp Khuynh Xuyên trở về nhà trông bộ dạng của anh đi loạng choạng mùi rượu cũng nồng nặc vừa nhìn thôi cũng biết là vì nguyên nhân gì, tất cả mọi người đều đã đi ngủ, riêng Liêu Ngữ Tịch lại ngồi ở ghế sofa để đợi anh về, cô mặc một chiếc áo lụa trắng nhẹ nhàng vừa thanh lịch cũng vừa toát lên vẻ đẹp quý phái của mình, mái tóc dài như dòng suối được buông xõa ra phía sau lưng, cô tựa lưng vào ghế chợp mắt một tí, nhưng nghe tiếng động và mở mắt ra đã nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên đang đi vào nhà, anh đưa tay tháo cà vạt một cách khiêu gợi, để lộ khuôn ngực rắn chắc vì bung vài cúc áo.

“Về rồi à?”

“Cô đợi tôi sao?”

Anh mỉm cười đầy vẻ xấu xa vừa nửa thật nửa đùa nói với cô, Liêu Ngữ Tịch khoanh tay lại nheo mắt nhìn anh.

“Say như vậy là bị cô ta chuốc sao,có lẽ tôi đánh giá anh cao quá rồi nhỉ.”

Vẻ mặt khinh bỉ dành cho anh nhưng anh không để bụng mà bước tới đưa tay khoác lấy vai của cô.

“Không có, tôi uống với đồng nghiệp, còn cô ta thì tôi đưa về nhà từ sớm rồi.”

“Buông ra đi, toàn mùi rượu.”

Liêu Ngữ Tịch định đẩy anh ra thì anh đưa tay giữ lấy eo của cô, anh cúi đầu xuống để trán đặt xuống bả vai của cô, mắt nhắm nghiền.

“Cô ghen sao?”

“Ghen? Nếu tôi ghen thì tôi đã không đẩy anh đến với cô ta, hà cớ gì tôi phải làm vậy.”

Anh cười khổ đáp.

“Phải, chắc là tôi say quá nên lú rồi.”

Anh tựa cả người lên cô nặng như đá, Liêu Ngữ Tịch buộc phải mang anh lên phòng một cách cực nhọc, quăng mạnh anh xuống giường rồi ngồi xuống thở dốc, nhìn bộ dạng của anh thảm hại như vậy đây cũng là lần đầu chứng kiến được, khi cô định rời đi thì anh ngồi bật dậy ôm lấy cô từ phía sau, đầu gục hẹ vào hõm cổ dụi dụi khiến cô có vẻ khó chịu.

“Làm gì vậy?”

“Tôi đang hứng, cũng lâu rồi không làm chuyện vợ chồng, cô phục vụ tôi đêm nay được không?”

Câu hỏi của anh khiến cô cứng đờ cả người, lần đó là do cô không làm lại anh nên bị đụng chạm, đó cũng là lần đầu tiên của hai người, và cô không muốn anh phải chạm vào người mình thêm bất kỳ lần nào nữa, đôi tay của anh không an phận lần mò đến chiếc áo ngủ rồi vuốt ve từ cánh tay của cô xuống mu bàn tay khiêu gợi kích thích.

“Buông ra đi, mặc dù chúng ta quan hệ hợp tác, nhưng không có đề cập chuyện này.”

Anh nhíu mày mân mê lọn tóc của cô tinh nghịch nói.

“Có mà, cô đọc không kĩ hay không nhớ vậy, cần tôi nhắc lại không? giấy trắng mực đen cô còn muốn chối thế nào.”

Anh đưa tay với lấy tờ giấy ở trên bàn rồi lật từng trang kiểm tra lại, Liêu Ngữ Tịch hôm qua đã đọc một lượt tất cả rồi nhưng có lẽ cô vẫn còn thiếu sót gì đó sao?

“Đây này, điều thứ 5, bên B phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng nếu bên A có đòi hỏi.”

Anh mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn chỉ vào đúng từng câu từng chữ trong bản hợp đồng đó, Liêu Ngữ Tịch hoang mang cầm lấy bản hợp đồng giật lấy rồi xem đi xem lại, đúng là cô tự đào hố chôn mình rồi, anh ta đúng là con cáo già, cô lại dễ dàng tin tưởng anh ta như vậy, cô đúng là điên rồi.

“Cô không còn gì để nói, đúng chứ?”

Liêu Ngữ Tịch đứng bật dậy, đôi môi mấp máy như muốn nói ra điều gì đó, ánh mắt cũng đảo tới đảo lui cuối cùng cũng chấp nhận bản thân mình hoàn toàn bị lép vế với anh, cô đúng là lơ là khi không kiểm tra kỹ từng câu từng chữ, bây giờ trách mình thì có ích gì.

“Tôi… anh…anh đợi tôi một chút.”

Cô vội chạy ra ngoài rồi đóng mạnh cửa lại vẫn còn nghe tiếng nói vang vọng của anh từ bên trong.

“Không được trốn đâu đấy, trốn là gấp đôi.”

Cô tựa lưng vào cánh cửa, hai tay đan chặt vào nhau rồi sau đó quyết định đi xuống bếp, cô tìm chai rượu trong tủ, nhanh chóng mở nắp rồi uống một hơi, dù gì cũng đã phóng lao rồi, cô muốn dùng chút rượu để bản thân không tỉnh táo nhận thức được chuyện mình sẽ làm như vậy sẽ tốt cho cô.

“Được rồi.”

Diệp Khuynh Xuyên cũng gian manh không kém, anh nào say xỉn chỉ là chút rượu có là gì với anh, nhưng anh muốn được làm càng nên mới dùng rượu để say khiến Liêu Ngữ Tịch chăm sóc mình, khi cô rời khỏi phòng anh liền lấy lại vẻ mặt tỉnh táo của mình, nụ cười có chút xấu xa và có phần mong đợi, ngay từ khi về nhà nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế với tư thế ngủ thoát tục ấy anh thật sự suýt không kiềm chế được mình mà bước tới bế xốc cô mang lên phòng.

Nhưng mà muốn làm nũng với cô một chút, để xem thái độ của cô sẽ thế nào, đúng là dễ thương hơn mong đợi.

Liêu Ngữ Tịch cũng đi tới đẩy cửa vào, lúc này anh đang nằm trên giường mắt nhắm nghiền, cô còn tính mừng rỡ vì nghĩ rằng anh đã ngủ, cô rón rén bước tới để kiểm tra thì anh với tay đột ngột kéo cô nằm xuống giường, động tác rất nhanh nhẹn, rất nhanh sau đó cô đã nằm dưới thân của anh có vẻ hoang mang.

“Anh… anh chưa ngủ?”

“Tôi đợi cô mà.”

Cô cố ý né tránh ánh mắt của anh, men rượu cũng tràn đầy hai má cô ửng đỏ lên nhẹ, mùi rượu xộc lên cánh mũi anh liền mỉm cười vui vẻ nói.

“Cô uống rượu?”

“Tôi muốn mượn rượu để làm chuyện này.”

Trong căn phòng tối, nụ cười của anh càng trở nê ma mị hơn hay tại do rượu khiến cô gặp ảo giác, anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo bên ngoài của mình rồi quăng xuống đất, thân thể khỏe mạnh nam tính xuất hiện ra trước mắt cô, dưới ánh đèn ngủ len lỏi trong phòng càng khiến cho anh trở nên quyến rũ hơn, mái tóc phũ nhẹ xuống bên trán, tiếng hơi thở nhè nhẹ vang bên tai làm cô thấy người cũng nóng hơn, có lẽ là do rượu nên cô mới cảm thấy như vậy.

Cô nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cổ của anh kéo xuống một cách đột ngột, Diệp Khuynh Xuyên nhắm chặt mắt lại hưởng thụ nụ hôn của cô, mùi rượu thơm nồng có phần ngọt ngào trong khoang miệng, anh lại chơi trò mèo vờn chuột để trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô.

“Ưm…ư…a…nh”

Cô muốn nói gì đó nhưng anh vẫn chiếm hữu đôi môi không chịu buông ra, đến khi anh thấy thỏa mãn rồi mới nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn đôi mắt mơ màng của cô anh hận mình không thể lập tức nuốt trọn cô vào bụng, bàn tay to lớn kéo nhẹ chiếc váy ngủ của cô xuống anh mon men cúi đầu hôn lên cổ của cô rồi lại đến nơi mền mại trước ngực.

“Diệp…Khuynh Xuyên…anh…đợi đã…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK