Lúc này ở bên đường một chiếc xe dừng lại, người bên trong không ai khác là Diệp Khuynh Xuyên, nói là tin tưởng gia Diệp Vân cho cô nhưng trong lòng có một cái linh cảm bất an nên mới đi theo cô đến tận đây, ban đầu thấy cô để Diệp Vân ở lại bên ngoài nên có chút lo lắng khựng xe lại để quan sát, một lát sau thấy cô bước ra với vẻ mặt bơ phờ tuy nhiên đôi mắt có chút đỏ lên và xung quanh là một màn sát khí bao trùm lấy, giống như có chuyện gì xảy ra ở trong căn nhà đó khiến cô trở nên như vậy.
“Thiếu gia, có nên qua đó đón họ không?”
Nhĩ Thái quay sang nhìn sắc mặt tối lại của anh liền hỏi, nhưng anh chỉ lắc đầu rồi ra hiệu cho Nhĩ Thái lái xe đi, chỉ cần xác nhận con trai của mình bình an là được không quan tâm cô có ra sao.
Chiếc xe của anh bắt đầu lăn bánh rời đi, suốt cả chặng đường anh chỉ có chút nhớ lại gương mặt lúc đó của cô, thật sự thì cũng có chút tò mò không hiểu bên trong đã xảy ra sự tình gì khiến cô trở nên tuyệt vọng đau khổ như thế, chiếc xe dừng lại trong một con hẻm nhỏ, anh bước xuống đi theo lối nhỏ đó vào bên trong.
“Thiếu gia, số tiền vừa thu được từ bên tên Hách Kha là một tỷ đã được chuyển đến từ lúc sáng.”
Nhìn chiếc vali tiền trước mặt, Diệp Khuynh Xuyên mở ra xem qua sau đó gật đầu hài lòng, Nhĩ Thái tiếp tục báo cáo thêm.
“Nhưng bên tên Lâm Hạo vẫn chưa trả lại còn hống hách với bên ta, chúng ta vẫn dùng biện pháp cũ sao?”
Anh cong môi nở nụ cười lạnh lấy ra trong túi một điếu thuốc, Nhĩ Thái liền hiểu ý lấy bật lửa mồi thuốc cho anh, một làn khói trắng bay lên không trung, trong đời của anh ghét nhất là đám nợ dai như đĩa này, lúc mượn thì van xin đủ thứ bây giờ tới lúc đòi thì lại không chịu trả, ánh mắt của anh trở nên u ám nhướng mày.
“Nó ngâm lâu lắm rồi, lãi lẫn lời không trả vậy thì cứ như cũ đi.”
“Vâng.”
Một lúc sau, Nhĩ Thái mang đến cho Diệp Khuynh xuyên một cái bàn tay đầy máu, anh nhìn đôi bàn tay đó liền nhếch môi, nhưng cái bàn tay này làm sao đủ trả cho cả lời lẫn lãi chứ.
“Bàn tay này đáng giá vậy sao?”
Không chỉ một cái bàn tay mà còn mang đến cho anh một đứa trẻ và một người phụ nữ, hai người này chính là vợ và con của tên đó, Diệp Khuynh Xuyên đột ngột bước tới nâng gương mặt đứa bé đó lên bật cười thành tiếng.
“Nó còn mang cả vợ con ra để trả nợ sao? đúng là chó chết mà.”
Người phụ nữ đó liền ôm lấy chân của Diệp Khuynh Xuyên khóc lóc van xin.
“Xin anh, đừng làm hại chồng tôi và con tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh.”
Nhĩ Thái bước tới kéo người phụ nữ đó ra mặc cho cô ta khóc lóc van xin, anh ngồi xuống bắt chéo chân kiêu ngạo nói.
“Nợ ai nấy trả, cô không cần van xin cho hắn, mang con mình về đi!”
Lúc nãy vừa chặt được bàn tay của tên đó xong là hắn liền bỏ trốn còn để lại hai mẹ con xem như để trả nợ, hắn tưởng đơn giản vậy sao? lúc này tên đó cũng bị người bên anh tóm lấy và mang đến, hắn quỳ gối xuống trước mặt anh, ánh mắt liếc sang nhìn vợ con của mình cầu cứu.
“Cô ta không cứu được mày đâu, còn không mau trả tiền!”
Bị Nhĩ Thái đạp mạnh vào lưng khiến hắn ngã chúi về phía trước, vội bò đến ôm lấy chân của Diệp Khuynh Xuyên.
“Diệp thiếu gia... tôi không còn tiền, tôi bị bọn người kia lừa sạch tiền cả rồi, Diệp thiếu gia cho tôi xin khất thêm được không?”
Anh lạnh lùng đạp mạnh vào ngực của hắn khiến hắn ngã nhào, cất giọng lạnh.
“Vậy chỉ còn cách mổ bụng mày lấy nội tạng đi bán trả nợ thôi.”
“Không! Không! thiếu gia xin anh mà.”
Anh hất tay cho Nhĩ Thái mang tên đó đi sau đó nghe tiếng vọng từ bên kia vang lên của hắn, lúc này vợ con của hắn cũng xanh mặt ôm lấy chân củ Diệp Khuynh Xuyên khóc lóc, anh đứng dậy hất hai người họ ra sau đó quay lại để lại một câu.
“Đối xử với hai mẹ con các người vậy mà vẫn muốn xin cho hắn sao?”
Tiếng khóc thê lương của người phụ nữ vang lên, làm cái nghề này không dùng biện pháp mạnh thì làm sao giang hồ có thể kiên nể được, nhưng anh không đến mức giết người tất cả đều dừng lại ở ngưỡng hành hạ tra tấn, chỉ có lần đó vào năm năm trước anh đã ra tay giết người nhưng cũng may thay là có người đi tù thay cho mình, anh cũng không muốn lặp lại chuyện đó thêm một lần nào nữa.
“Yên tâm, tôi không giết hắn đâu, chỉ dọa hắn chút thôi, hai người về đi còn hắn phải ở lại làm công cho tôi đến khi trả nợ xong.”
“Tạ ơn anh, tạ ơn thiếu gia.”
Anh cất bước rời khỏi nơi đó quay trở về nhà, anh đang trông ngóng không biết là Liêu Ngữ Tịch có đưa Diệp Vân về nhà an toàn hay không, cô cũng là một thứ rất nguy hiểm trước mắt, mỗi ngày phải đề phòng chỉ sợ cô ra tay lúc nào không hay, ban đầu còn ngỡ rằng cô là một đứa ngốc nghếch nhưng cô không phải ngốc nghếch chỉ là chưa lộ diện tâm cơ của mình thôi, ánh mắt của cô cũng có tố chất của một kẻ giết người lắm, có khi một ngày nào đó anh lại chết dưới tay của cô cũng không chừng.
Danh Sách Chương: