Những người giúp việc lúc này cũng bắt đầu nhìn nhau sau đó một người có tiếng nói nhất trong số họ đi tới, người này tuổi cũng lớn hơn số những người ở đây, gương mặt phúc hậu nhẹ cúi đầu với Liêu Ngữ Tịch.
“Thiếu phu nhân, mọi người gọi tôi là dì Khả, tôi là người chăm sóc cho tiểu thiếu gia, do bây giờ thiếu phu nhân phải về phòng để nghỉ ngơi nên hãy giao tiểu thiếu gia lại cho tôi nhé.”
Liêu Ngữ Tịch bế Diệp Vân trên tay định đặt cô bé xuống nhưng đôi chân của cậu cứ bám lấy eo của cô không chịu xuống, hiếm khi có một người đồng ý đi chơi với mình, cậu cảm thấy nhàm chán đám người ở trong nhà quá rồi, cậu chẳng được tự do thoải mái vui đùa chút nào cả.
“Đúng đó thiếu gia, mau theo dì Khả về phòng đi, để thiếu phu nhân đi nghỉ ngơi.”
Nhĩ Thái đưa tay ra định bế cậu nhưng cậu quay mặt đi hướng khác, tính tình của cậu lúc này trở nên cáu gắt.
“Tránh ra, đừng đến gần tôi, tôi muốn ra ngoài đi chơi.”
Liêu Ngữ Tịch thở dài thì ra đứa trẻ này chính là con riêng của chồng tương lai của cô, tuy nhiên đứa trẻ này nhìn rất đáng yêu lại còn hoạt bát lanh lợi, có điều trong lòng của cậu có một sự uất ức nào đó khó nói, cô nhẹ vỗ lưng cậu trấn an, cái dỗ dành của cô có lẽ có tác dụng hơn là đám người đó.
“Diệp Vân, chị đang mệt chắc là không đi chơi được, em có thể về phòng nghỉ ngơi khi nào rảnh chị sẽ đưa em đi ra ngoài chơi được không?”
Ánh mắt Diệp Vân tròn xoe, câu từ và ngữ điệu của cô giống hệt ba ba vậy, nhưng ba ba của Diệp Vân chưa bao giờ đưa cậu ra ngoài chơi như những gì ba ba nói, cậu rất cô độc, sống một cuộc sống gò bó suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà ra ngoài thì không được tự do cứ bị đám người đó vây quanh làm cậu rất khó chịu, cũng chẳng được kết bạn với những người bạn bè ngoài kia.
“Chị... nói giống hệt ba vậy.”
“Hả?”
Liêu Ngữ Tịch nhẹ đặt cậu xuống nhưng Diệp Vân vẫn siết lấy cô, làm cho đám người xung quanh thấy khó xử, Nhĩ Thái cũng bất lực với cậu.
“Tiểu thiếu gia, sau này đừng gọi là chị nữa, thiếu phu nhân là vợ của thiếu gia nên cậu phải gọi là mẹ đấy.”
Diệp Vân bĩu môi.
“Tôi thích gọi là chị đấy thì sao?”
“Được rồi em muốn sao cũng được, nhưng phải nghe lời thì chị mới chơi với em.”
Diệp Vân trầm mặt xuống trong lòng buồn bã nhẹ buông cô ra, đôi bàn tay bé nhỏ của cậu nhẹ nhàng níu lấy bàn tay của cô, ánh mắt ngây ngô của một đứa trẻ làm cô phải động lòng.
“Chị... hứa đấy nhé, rảnh nhất định phải đưa Diệp Vân ra ngoài chơi, chị...không được giống ba ba thất hứa với em đâu đó.”
Cô nở một nụ cười hiền dịu dàng xoa đầu của cậu.
“Chị đứng về phía Diệp Vân nên sẽ không thất hứa như ba ba được không nào?”
“Ngoéo tay đi!”
Cậu cũng dần tin tưởng cô dù chỉ mới gặp lần đầu tiên, Liêu Ngữ Tịch liền ngoéo tay với cậu, Diệp Vân cũng vui vẻ sau đó đi tới chỗ dì Khả để dì ấy bế lên.
“Cám ơn thiếu phu nhân đã giúp đỡ, chúng tôi đi trước, cậu Nhĩ Thái cứ đưa thiếu phu nhân về phòng nhé.”
“Được.”
Nhĩ Thái gật đầu rồi dìu Liêu Ngữ Tịch đi về phía trước, Diệp Vân có chút luyến tiếc quay đầu lại vẫy tay với cô, trong lòng rất hào hứng về chuyến đi chơi sắp tới của mình, ba ba của cậu thất hứa với cậu nhất nhiều lần, chưa bao giờ ba ba thân thiết với cậu cả, cậu cảm thấy rất tủi thân, bây giờ thì không còn cảm giác đó nữa vì cậu đã có Liêu Ngữ Tịch bên cạnh rồi.
Cô nâng chiếc váy của mình uyển chuyển từng bước đi theo Nhĩ Thái, căn nhà này với thiết kế theo kiến trúc Châu Âu, sang trọng và có một chút hoài cổ, đứng trước căn phòng lớn được dán chữ hỷ có lẽ đây chính là căn phòng dành cho cô, lê bước chân nặng nề đi vào bên trong, căn phòng được trang trí với tone màu đỏ, đây chính là căn phòng tân hôn của cô và người đàn ông kia, chiếc giường lớn ở giữa là những cánh hoa hồng được xếp tỉ mỉ thành hình trái tim.
“Thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi thoải mái, thiếu gia sẽ về sớm thôi.”
“Tôi biết rồi.”
“Thiếu phu nhân cần gì cứ gọi cho tôi.”
Cô nhẹ gật đầu, cánh cửa đóng sầm lại, chỉ còn lại một mình Liêu Ngữ Tịch, cô cảm thấy thoải mái hơn khi ở một mình thế này, thờ phào một hơi, cô đi tới bên chiếc bàn ăn còn để những món ăn đầy đủ sơn hào hải vị, nhưng cô chẳng thấy thèm thuồng chút nào, đưa tay rót ly rượu trên bàn uống cạn một hơi, vị cay tê nhẹ đầu lưỡi và nóng quanh cổ họng.
“Rượu này ngon đấy chứ.”
Cô đi trở về giường ngồi xuống, ngả lưng một chút để nghỉ ngơi hơi men của rượu vẫn còn đọng lại trong cổ họng của cô, cơn buồn ngủ bỗng nhiên kéo đến, mi mắt trở nên nặng trĩu cô dần chìm vào trong giấc ngủ say không chút mộng mị, trong lúc cô đang ngủ thì tiếng bước chân tới gần đưa tay vặn nắm cửa, người đàn ông cao lớn bước vào trong phòng sắc mặt không chút quan tâm cô gái đang nằm trên giường, anh cởi bỏ chiếc áo vest trên người rồi đi tới tủ lấy một bộ quần áo.
Liêu Ngữ Tịch nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, cô bàng hoàng ngồi bật dậy khi nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đó, cô cũng nhận thức được người đó chính là gã chồng bí ẩn của cô.
Danh Sách Chương: