Vừa về đến phòng, Diệp Khuynh Xuyên đã nhận ra căn phòng có chút mới mẻ có lẽ do người nhân viên lúc nãy đã trang trí, căn phòng đơn giản lúc nãy đã trở thành căn phòng tình nhân, trên giường là những cánh hoa hồng được rải đều ở giữa là một bó hoa hồng đỏ thắm, cách trang trí những trái bóng bay hình trái tim cũng theo tông màu đỏ và trắng vô cùng lãng mạn.
Ánh đèn ngọn nến lung linh mờ ảo khiến cho không gian trở nên mị hoặc hơn, Liêu Ngữ Tịch vẫn giữ lấy cổ của Diệp Khuynh Xuyên không buông, anh khó khăn để cô nằm xuống giường, có lẽ đêm nay phải hoạt động hết năng xuất của mình cho đúng nghĩa với tuần trăng mật.
“Này, tôi không thích cưỡng ép đâu, làm với người đang say chẳng có tí cảm xúc gì cả.”
“Anh nói gì vậy?”
Cô nheo một bên mắt cố gượng người ngồi dậy đưa tay vòng lấy cổ của anh, giây phút môi sắp chạm môi thì Diệp Khuynh Xuyên cũng bị cuốn theo cô, cánh môi mềm mại của cô nhẹ nhàng chạm vào anh, mùi rượu thoang thoảng bên cánh mũi có chút kích thích.
Nhưng cảnh tượng đó chưa được bao lâu thì cô rời khỏi môi của anh sắc mặt bắt đầu thay đổi, Liêu Ngữ Tịch mím chặt môi sau đó phát ra âm thanh cùng với hành động đáng sợ của mình.
“Oẹ.”
Cô cứ như thế mà nôn ra hết những gì mình đã ăn lúc này lên người của Diệp Khuynh Xuyên, anh như cứng đờ cả người, còn kẻ gây chuyện xong lại ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự để lại Diệp Khuynh Xuyên cứng đờ như tảng đá sắc mặt tối lại, anh thật muốn ra tay bóp chết cô gái trước mặt mình, nhưng anh không hơi sức đâu mà đôi co với con sâu rượu say tí bỉ đó.
“Mẹ kiếp, bẩn chết đi được.”
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa kĩ càng, sau đó gọi người nhân viên đến để dọn dẹp hiện trường mà cô vừa gây họa, đúng là làm anh mất hứng lẫn mất mặt, còn tưởng sẽ có một đêm mùi mẫn nhưng nhận lại là một món quà bất ngờ từ cô, anh ở trong phòng tắm cũng rất lâu vì phải tẩy rửa sự ô uế mà cô ban phát cho.
“Chịu hết nổi rồi.”
Diệp Khuynh Xuyên lắc đầu rời khỏi phòng tắm, phòng ốc cũng được dọn sạch tuy nhiên Liêu Ngữ Tịch đã tỉnh dậy từ lúc nào, cô ngồi quay lưng lại với anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ, Diệp Khuynh Xuyên còn tưởng cô đang chơi trò dọa ma ban đêm với anh, nhìn cảnh tượng xõa tóc còn mặc bộ đồ trắng như vậy khiến người ta nhìn vào cũng bị hồn bay phách lạc.
“Tỉnh rồi sao? cô phải chịu trách nhiệm cho bộ quần áo của tôi đấy, tôi phải tắm tận một tiếng đồng hồ mới sạch, cô đúng là chỉ biết gây họa.”
“...”
Liêu Ngữ Tịch không nói gì, cả người của cô run lên từng cơn, anh thấy cô ngồi đờ ra như pho tượng nên tò mò đi tới, vừa ngồi xuống giường thì Liêu Ngữ Tịch đã quay lại ôm chầm lấy anh cuộn người vào lòng anh khóc lóc.
“Này, cô lại làm gì nữa đấy, đừng có nôn nữa à, tôi không muốn tắm lần nữa đâu.”
Lúc này cô mới cất giọng nghẹn ngào.
“Năm năm trước cứ như một cơn ác mộng vậy.”
Anh nghe qua không hiểu cô đang lẩm bẩm cái gì trong miệng, giọng nói nhỏ dần lại thêm bị lấn át bởi tiếng nghẹn ngào ở cổ, anh đưa tay vén tóc của cô lên kề tai lại gần rồi nói.
“Cô nói gì? nói lớn lên.”
“Tôi kể anh nghe cái này, anh là người đầu tiên mà tôi chút bầu tâm sự đó.”
Có vẻ như cô vẫn còn ngà ngà say, cô đưa tay chỉ chỉ lên mặt của anh không còn khóc nữa mà chuyển qua vẻ mặt có chút uất ức.
“Được, cô kể đi, kể xong thì đi ngủ.”
“Tôi từng là một đứa vô tư vô lo, tôi... đang trong độ tuổi yêu đời, độ tuổi hai mươi thật đẹp, đáng lẽ ra tôi phải có được khoảng thanh xuân và học tập như bao người, được thỏa niềm đam mê chụp ảnh... được yêu người mình yêu... được đi đến nơi mà mình muốn đến, được ở bên người thân cận của mình... tự do bay nhảy.”
Diệp Khuynh Xuyên có chút không hiểu nhưng khi nghe sơ qua anh cũng dần nhận ra điều gì đó trong câu nói của cô.
“Nhưng mà... mọi thứ đều chấm dứt khi độ tuổi đó lại chính là độ tuổi mà tương lai, mọi thứ đều bị vụt tắt, bị một tên ất ơ nào đó đổ tội, khiến năm năm thanh xuân của tôi bị vùi dập trong bóng tôi, còn hắn... thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, năm năm... cứ như một thập kỷ trôi qua... ở trong ngục tù tôi bị bao nhiêu giày vò, thậm chí... suýt chút nữa bị cưỡng hiếp trong căn phòng tăm tối đó.”
Nói đến đây nước mắt của cô bắt đầu rơi, Diệp Khuynh Xuyên cũng biết kẻ ất ơ mà cô nói tới là ai, anh nhớ lúc đó đã mua chuộc đám cai ngục là sẽ bảo vệ cho cô nhưng sao cô lại chịu nhiều tủi nhục như vậy? anh không muốn bản thân ngồi tù nên đã lấy cô ra làm bia đỡ đạn tuy nhiên anh vẫn có chút lương tâm đó là mua chuột đám người trong đó không để tù nhân khác ức hiếp cô hay đụng chạm đến cô. Anh còn tưởng cô sống năm năm qua ngoại trừ bị mất tự do nhưng cô vẫn sống tốt nhưng sao lại trở nên như vậy? bởi vì cái cô thể hiện bên ngoài chỉ là sự che đậy mà thôi.
“Sao? cô bị cưỡng hiếp? Ai dám?”
Liêu Ngữ Tịch ngồi dậy ôm chầm lấy bờ vai rộng lớn của anh nhẹ gục đầu như muốn tìm điểm tựa.
“Tên cai ngục, có bộ râu và... vẻ mặt rất nghiêm nghị, hắn... muốn làm nhục tôi nhưng tôi tấn công hắn làm hắn không thể thực hiện được mục đích, nên hắn đã cho tôi vào chung với đám nữ tù nhân khác, thay phiên đánh đập tôi, tôi chịu đủ như vậy... tôi muốn trả thù... tôi muốn hắn chịu quả báo gấp trăm lần như thế.”
Diệp Khuynh Xuyên khẽ nuốt nước bọt, anh đưa tay dỗ dành cô nhẹ nhàng trấn an.
“Không sao, tôi sẽ xử hắn.”
“Không cần, tự tay tôi đưa hắn vào tù, hắn giữ lại tôi bên cạnh... mà không phòng bị, một ngày nào đó trái bom nổ chậm này sẽ khiến hắn tan xác, hắn phải trả giá tất cả mọi thứ đã gây ra với tôi.”
Liêu Ngữ Tịch nghiến răng nói, nhưng lúc say cô lại không nhận ra mình đang ôm lấy kẻ thù lại còn tâm sự với anh, cô rất cần một người tin cậy để có thể giải bày tâm sự nhưng xung quanh cô chẳng có một ai cả, một thân một mình đương đầu với những thứ xấu xa, bản thân cô cũng chỉ là một cô gái, yếu đuối mà thôi.
“Được, một ngày nào đó hắn sẽ để cô tự tay đẩy hắn vào tù được chứ?”
Cô nhẹ gật đầu nhưng lại nói tiếp.
“Nhưng tôi còn rất nhiều kẻ thù bên ngoài, em gái tôi và dì cả tên bạn trai cũ, đám người đó một bên thì bạn trai ngoại tình với em gái, còn dì thì lại âm mưu chiếm đoạt tài sản đáng lẽ thuộc về tôi, tôi muốn cho bọn họ một bài học trước... rồi tính tên khốn kia sau.”
“Tôi giúp cô trả thù đám người đó.”
Cô mỉm cười nhẹ đẩy anh xuống giường rồi nằm xuống ôm lấy anh.
“Giá như anh có thật ngoài đời thì tốt quá, mong rằng giấc mơ sẽ thành sự thật, hãy bảo vệ tôi có được không?”
“Tôi sẽ bảo vệ cô, đừng lo không ai có thể hại cô.”
Nói đến đây Liêu Ngữ Tịch cũng nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ, thì ra cô chỉ đang nghĩ là mình nằm mơ, nhưng đâu có ngờ rằng đây chính là thực tại và người mà cô tâm sự lại là tên khốn mà cô ghét cay ghét đáng.
“Vất vả nhiều rồi, ngủ đi!”
Danh Sách Chương: