• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó, Liêu Ngữ Tịch vừa mới tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm trên người vẫn còn hương thơm của sữa tắm dịu nhẹ thoang thoảng trong phòng, mái tóc ẩm ướt nhẹ có chút rối, cô ngồi xuống bên bàn trang điểm thực hiện các bước dưỡng da rồi sấy tóc, lúc này Diệp Khuynh Xuyên từ bên ngoài mở cửa đi vào, cô không để ý đến anh mải mê dưỡng da động tác vỗ nhẹ lên mặt để thẩm thấu dưỡng chất.

Anh vẫn ngồi trên giường để đợi cô xong có thể nói rõ hơn về chuyện lúc sáng, nhưng có vẻ như cô muốn chơi giờ dây thun với anh, hoạt động cũng trở nên chậm rãi hơn, anh bắt chéo chân nhíu mày quan sát cô, trong đầu thắc mắc rằng phụ nữ khi dưỡng da đều trải qua nhiều bước như thế sao?

Anh ngồi ở đó rất lâu, thời gian cứ thế trôi qua, cô vẫn chưa dừng lại ở đó tiếp tục dưỡng da tay rồi lại tới chân, rồi thêm cả ngâm nước ấm thảo dược bảy bảy bốn mươi chín bước dưỡng tóc sấy tóc, hai mắt của Diệp Khuynh Xuyên nheo lại như sắp ngủ gục đến nơi, đã ba mươi phút trôi qua rồi, anh không thể kiên nhẫn nữa liền ho khẽ đánh động cô rồi nói.

“Cô xong chưa?”

“Muốn nói gì cứ nói, tôi đang nghe.”

Anh gật đầu vài cái rồi mím môi nói.

“Chuyện lúc sáng cô nói ly hôn cô có thể suy nghĩ lại chứ, tôi không phải níu kéo cô nhưng cô vẫn chưa sinh con tôi mà?”

“Chuyện sinh con có lẽ tôi không thể giúp anh, nhưng có người có thể giúp cho anh đấy.”

Anh liền phản ứng mạnh mẽ.

“Ai?”

“Em gái của tôi, chẳng phải ngay từ đầu cô ta mới chính là người được gả cho anh sao, tôi chỉ là thế thân thôi.”

Anh liền đứng dậy đi tới chỗ của cô.

“Ok, coi như cô nói đúng nhưng còn Diệp Vân mến cô nhiều như vậy cô có thể đành lòng rời đi sao?”

Liêu Ngữ Tịch im lặng một lúc rồi ngừng lại hoạt động của mình quay đầu lại nhìn anh.

“Tôi không còn lựa chọn nào khác, anh cũng rõ chuyện ân oán của tôi và anh mà, anh không sợ nhưng bản thân tôi sợ, tôi làm sao có thể hợp tác cùng với kẻ đã từng hãm hại mình chứ, tôi có thể nhẫn nhịn ở lại đây quả là điều kỳ tích rồi.”

Có thể nhìn thấy được ánh mắt chất chứa cơn thịnh nộ của cô đã dồn nén trong người suốt năm năm qua nhưng lại chẳng thể ra tay làm gì được bởi bản thân hèn mọn không có tiếng nói minh bạch cho bản thân, đến tận bây giờ cô vẫn không thể đòi lại công bằng cho mình lại còn ngoan ngoãn hợp tác với Diệp Khuynh Xuyên, đột nhiên lại trở thành một con chó trung thành nấp sau lưng anh như vậy sao?

“Tôi biết, năm đó là tôi sai, coi như tôi xin lỗi cô được chứ?”

Liêu Ngữ Tịch tức giận đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng dậy đi tới trước mặt anh trừng mắt nói.

“Anh nghĩ lời xin lỗi của anh thế là có thể như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?”

“Thế cô muốn thế nào, cô đừng nghĩ tôi mở lời với cô thì cô lên mặt với tôi đấy nhé.”

“Tôi muốn lập tức ly hôn anh có nghe không hả?”

Tiếng cãi nhau của hai người lúc này cũng vang lớn, do phòng không có cách âm nên từ nãy đến giờ những người bên ngoài cũng có thế nghe được, họ chỉ biết nhìn nhau rồi lẳng lặng rời đi không dám lên tiếng để can ngăn, Diệp vân cũng từ phòng của mình sang vì tò mò sau khi nghe tiếng quát nạt của hai người họ, cậu đứng bên ngoài ghé mắt vào quan sát cuộc cãi nhau vô cùng nảy lửa của hai người bất giác đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, gương mặt tươi cười ngày nào giờ đây vì nghe chuyện cãi nhau đòi ly hôn của hai người khiến cho cậu rất buồn lòng.

“Còn Diệp Vân thì sao, cô biết rõ thằng bé mến cô như thế nào mà, cô cũng vậy đúng chứ, nhưng cô có lương tâm hay không?”

“Tôi không phải là mẹ của Diệp Vân, nói đi nói lại tôi cũng chỉ như bảo mẫu cho thằng bé mà thôi, tôi được lợi ích gì chứ?”

“Ba mẹ.”

Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên làm thu hút sự chú ý của hai người, cuộc đấu khẩu cũng dừng lại ở đó, Liêu Ngữ Tịch nhìn thấy Diệp Vân, ngay lập tức Liêu Ngữ Tịch liền hóa đá vì những lời nói vừa rồi có lẽ như một con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của cậu.

“Diệp…Vân.”

Cô liền im lặng sau đó cất giọng run rẩy gọi cậu, lúc này nước mắt cũng đã thấm đẫm trên gương mặt của cậu, Diệp Khuynh Xuyên cũng lúng túng không biết phải giải thích với cậu như thế nào, bước chân của cậu đến gần hơn đứng giữa hai người nghẹn ngào nói.

“Ba mẹ muốn ly hôn sao, cũng phải Diệp Vân đâu phải con ruột của mẹ… nên mẹ mới muốn bỏ Diệp Vân đi đúng chứ?”

Liêu Ngữ Tịch lắc đầu vội đưa tay ôm lấy cậu nhưng cậu rất nhanh chóng né đi cái ôm đó của cô rồi lùi lại về phía sau, Diệp Khuynh Xuyên như bức tượng đứng trơ mắt mà không thể lên tiếng nói, vì anh biết chuyện trước kia đã gây cho cô một vết thương và sự ám ảnh lớn, bây giờ khuyên nhủ cô ở lại là điều không dễ dàng gì, anh cũng biết trước ngày này sẽ xảy ra.

“Không, Diệp Vân nghe mẹ nói đi!”

Câu bịt lấy tay của mình quát lên.

“Con không muốn nghe, ba mẹ đều là người xấu!”

Nói dứt lời cậu liền nhanh chân chạy đi về phòng đóng chặt cửa lại, Liêu Ngữ Tịch đuổi theo đến tận cửa cố gắng gõ cửa thuyết phục cậu đi ra nhưng cậu vẫn tự nhốt mình ở trong phòng khóc một mình.

“Diệp Vân à mở cửa đi con!”

Diệp Khuynh Xuyên đi tới vỗ nhẹ vai của cô trầm giọng.

“Cô muốn ly hôn thì ngày mai sẽ bắt đầu thủ tục ly hôn.”

Anh nói xong liền lạnh nhạt quay lưng rời đi, bóng dáng vô cùng cô độc bản chất của anh cũng trở lại như ngày trước đây, khi có cô mùa xuân như trở về chiếu rọi lên căn nhà này, liệu sau khi cô rời đi mọi thứ sẽ như thế nào đây? trở lại cái vẻ u tối vốn có của nó, mọi thứ đều tẻ nhạt vô vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK