Cho đến khi Liêu Tuệ Hân tỉnh dậy, cảm thấy bản thân mình nặng nề vô cùng, nhưng đập vào mắt của cô là một nơi rất lạ, đầu óc thì đau nhức, đến khi cô nhận ra thì bản thân đang nằm cạnh một người đàn ông lạ, cô hốt hoảng lùi về phía sau phát hiện thân thể mình trần như nhộng không một mảnh vải che thân, khắp người đều là những vết đỏ do đêm qua để lại.
“Gì vậy chứ?”
Tiếng thở hổn hển của cô vì lo sợ, nhưng người nằm cạnh cô không phải là Diệp Khuynh Xuyên, hôm qua cô có một giấc mơ mình và anh đã cùng nhau thân mật và làm chuyện đó trong sự vui sướng biết bao nhiêu, nhưng khi tỉnh lại tại sao lại với tên già này chứ?
“Tỉnh rồi à cô bé?”
Liêu Tuệ Hân giữ chặt tấm chăn trên người trợn mắt kinh ngạc vì nhận ra ông ta chính là Khương Hàn Âm, cô thật sự đã lên giường với ông ta, cô không muốn tin cũng phải tin vì sự thật rõ ràng trước mặt làm sao có thể dối lòng được chứ? Dù không phải lần đầu làm chuyện đó nhưng cô không muốn mình trao thân cho ông ta chút nào.
“Ông…ông đã làm gì tôi, anh Xuyên đâu?”
Cô như sắp khóc đến nơi, thì nhận được nụ cười đểu của ông Khương, ông ta lấy một điếu thuốc châm lửa từ tốn phì phà nói.
“Anh Xuyên, nghe thân mật quá, nhưng mà anh Xuyên của cô lại bán cô cho tôi rồi.”
“Cái gì? lão già ông dám gạt tôi.”
Cô định xông lên để đánh ông nhưng bị ông ta dùng lực kiềm chặt xuống giường, đưa tay vỗ vào mặt của Liêu Tuệ Hân rồi khinh bỉ nói.
“Cũng không phải lần đầu, làm như còn trinh tiết vậy, mua cô với giá 300 đô là may rồi.”
Đôi mắt Liêu Tuệ Hân đỏ lên như sắp khóc đến nơi, cô không thể tin được rằng Diệp Khuynh Xuyên lại bán cô cho lão già này, cô đã quá ngốc khi tin vào tình yêu sao? hay tại vì cô ảo tưởng những gì mà anh làm cho mình? Không lẽ anh chưa từng có tí rung động nào dành cho cô sao? lần đầu biết yêu, lần đầu nếm trải ngọt ngào của người đàn ông mình yêu thật sự, để rồi bị rơi vào cái bẫy mà bản thân cũng không hề hay biết.
“Tránh ra! Ông tránh ra để tôi gặp anh Xuyên.”
“Tôi cũng không cần giữ cô lại làm gì đâu, cùng lắm là bán cô vào động điếm giá rẻ hơn thôi, cậu Xuyên làm tôi thất vọng quá khi nói cô có kinh nghiệm, rõ ràng chẳng đáng giá 300 đô chút nào.”
Nước mắt của Liêu Tuệ Hân cũng ứa ra như suối, cô cố gắng thoát khỏi vòng tay của ông ta nhưng chống cự vô ích.
“Lão già chó chết thả tôi ra!”
Lúc này tiếng cười của ông ta vang vọng khắp căn phòng, nhưng chưa vui vẻ được bao lâu thì cánh cửa đột ngột bật mở làm thu hút ông Khương, ông ta còn chưa kịp định hình thì đã bị một người bước vào quát lớn, ông Khương cũng bắt đầu thấy sợ vì chính bà Khương cũng đã đến tận đây rồi, ông Khương giữ lấy tấm chăn trên người cố đưa ra lời giải thích.
“Bà… sao bà lại đến đây, mà bà nghe tôi nói đã!”
Bà Khương dùng ánh mắt đỏ bừng lườm ông ta và Liêu Ngữ Tịch, không cần nghe lời giải thích gì nữa cả mà trực tiếp xông tới kéo ông ta qua một bên rồi tát mạnh vào mặt của ông, tiếp đó là chuyển sang Liêu Tuệ Hân, bà ngồi lên người của cô rồi quát lớn.
“Mày dám giật chồng tao, con điếm chết tiệt này!”
Liêu Tuệ Hân quả nhiên bị bà Khương túm tóc kéo xuống giường, bà liên tục tát vào mặt của cô khiến cô không thể nào mở mắt nổi để chống cự, cô chỉ biết la lên trong vô ích.
“A… thả ra, mụ điên kia…tôi không có…là ông ta cưỡng ép tôi!”
Bà Khương trừng mắt đưa tay bóp lấy cổ của Liêu Tuệ Hân nhấn mạnh.
“Còn già mồm, hôm nay tao sẽ cho cả thế giới thấy sự thảm hại của con tiểu tam nhà mày.”
Ông Khương nhân cơ hội đó mà mặc quần áo vào rồi lẻn ra ngoài chạy đi mất, bà Khương phát hiện ông ta đã đi lúc này cũng tạm bỏ qua cho Liêu Tuệ Hân, nhưng vẫn không để yên như vậy, bà ta lấy con dao nhọn rạch một đường trên mặt của Liêu Tuệ Hân rồi để lại lời cảnh cáo.
“Lần này tao bỏ qua cho mày, liệu hồn với tao!”
Bà ta nói dứt lời liền dùng dằng bỏ đi, lúc này Liêu Tuệ Hân chỉ biết ngồi khóc nhìn dung nhan của mình bị phá hủy, tất cả là do Diệp Khuynh Xuyên mà ra, cô nhất định không để anh và cả Liêu Ngữ Tịch được một ngày yên ổn, sự uất ức thù hận đã ngày càng một trào dâng lên đến đỉnh điểm thì tiếng bước chân đến gần hơn, tiếng điện thoại chụp ảnh cũng vang lên làm cho Liêu Tuệ Hân ngẩng đầu lên nhìn.
“Ôi trời, em gái của tôi đây sao? sao lại thành ra thế này?”
Liêu Tuệ Hân hai mắt đỏ như máu, gồng mình đứng dậy nhưng không còn chút sức lực nào cả, Liêu Ngữ Tịch nhếch mép khinh bỉ ra mặt rồi quăng cho cô ta bộ quần áo xuống sàn nhà.
“Mặc vào đi!”
Nhưng Liêu Tuệ Hân lại thốt lên.
“Con khốn, mày và chồng mày dám lừa tao.”
“Nhận ra rồi sao, tao còn tưởng mày mê trai quá mà bị ngốc luôn rồi chứ?”
Tiếng cười hả hê của Liêu Ngữ Tịch vang lớn.
“Sao hả? Cảm giác bị đánh ghen như thế nào, lần đó tao không tận tay đánh cho tiểu tam nhà mày cùng với thằng súc sinh đó là vì tao rộng lượng, nhưng tao nói cho mày biết, mày giật bồ tao thì tao vẫn để yên nhưng mà còn giật chồng người ta thì kết quả mày cũng thấy rồi đấy!”
“Liêu Ngữ Tịch, tao đánh giá thấp mày rồi.”
Liêu Ngữ Tịch bước tới đưa tay nâng cằm của Liêu Tuệ Hân lên rôi lấy khăn đã thấm sẵn nước cồn khử trùng áp mạnh vào vết thương trên mặt của Liêu Tuệ Hân khiến cô ta la oai oái.
“A… con mẹ nó mày đang làm gì vậy hả?”
Cô vẫn không nói gì mà dùng tay chà mạnh vào vết thương trên mặt đó của Liêu Tuệ Hân với đôi mắt hả hê.
“Để chị khử trùng cho em, phải biết kĩ lưỡng chăm sóc cho gương mặt này, nếu mà để bị gì làm sao có thể đi giật chồng người ta được?”
“Bỏ ra! Liêu Ngữ Tịch bỏ tao ra!”
Danh Sách Chương: