Cô không nhìn rõ mặt anh ta, lúc này anh ta cũng quay đầu lại từng bước tiến tới bên giường, chiếc màn che mặt của cô làm che chắn đi tầm nhìn của cô nên vẫn chưa nhìn thấy mặt anh ta. Ánh mắt u ám của người đàn ông, từng bước một đi tới vén màn che mặt của Liêu Ngữ Tịch, bên cánh mũi cô còn ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc.
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn người chồng của mình, hai mắt của cô trợn tròn lên như không tin vào mắt mình, chính cái ánh mắt đó, chính là gương mặt đó, chính là hắn ta, kẻ mà Liêu Ngữ Tịch căm hận, tên khốn kiếp năm năm trước đã đẩy cô vào tù oan thay cho hắn.
Cả người của cô run lên bần bật, đôi mắt đỏ ánh lên tia lửa hận thù, anh ta mặc bộ trang phục lịch lãm phong độ, mái tóc có chút rối bù, anh cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nhếch môi cười xấu xa.
“Đã là vợ thì phải làm nghĩa vụ một người vợ đi chứ, còn ngây người ra làm gì?”
Liêu Ngữ Tịch không thể nào quên được cái ánh mắt giết người không chút cảm xúc đó, tên khốn nạn đó có chết cô cũng không thể quên được hắn.
“Nghĩa vụ cái đầu nhà anh, tên chó dám hại bà đây à!”
Cô siết tay lại thành quyền vứt bỏ cái màn che mặt của mình cầm lấy chiếc gối nằm bên cạnh tấn công anh, Diệp Khuynh Xuyên rất nhanh chóng né tránh, anh không có ý sẽ tấn công lại cô cứ liên tục né đòn từ cô, Liêu Ngữ Tịch giờ đây không khống chế được cảm xúc của mình, cứ lao tới như một kẻ điên nhắm thẳng về phía anh mà tấn công.
Nhưng cô càng đánh anh lại càng nét tránh khiến cô dần đuối sức, cô quăng chiếc gối xuống chạy tới cầm lấy chiếc bình quăng mạnh xuống đất, mảnh vụn vương vãi khắp nơi cô cầm lấy một mảnh nhọn xông về phía anh.
“Đi chết đi tên khốn nạn.”
“Ngày đầu đã muốn ra tay sát phu rồi à thiếu phu nhân của tôi?”
Anh đưa tay giữ lấy đôi bàn tay ngọc ngà của cô bóp chặt, Liêu Ngữ Tịch nghiến răng ken két, ánh mắt ngập tràn sự giận dữ, bao nhiêu sự chịu đựng của mình năm năm qua bây giờ cô muốn ngay lập tức đưa anh ta xuống địa ngục, nhưng sức lực của cô không thể làm lại tên đàn ông đó, đôi môi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
“Tên khốn tôi phải giết anh, dù có chết tôi cũng phải giết anh.”
Nhìn thấy sự mất bình tĩnh của cô xem ra sắp phải trễ giờ lành không thể động phòng được rồi, anh siết lấy bàn tay của cô dồn cô vào tường, kéo tay của cô bắt chéo lên tường không thể cử động được, cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi anh nhưng có chống cự cũng vô ích, miệng liên tục mắng chửi.
“Thả tôi ra! Hôm nay tôi không giết anh thì anh cứ giết tôi, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận lấy tên khốn nhà anh.”
“Khẩu khí mạnh mẽ thật, nhưng đáng tiếc cái nhà đó đã bán cô cho tôi rồi, cô muốn không gả là không gả à?”
Đôi bàn tay của anh nâng gương mặt của cô lên, cô tức giận đến nổi không kiềm được những giọt nước mắt sắp trực trào ra ngoài, chất giọng trầm ấm mang tính trêu đùa của Diệp Khuynh Xuyên vang lên bên tai của cô.
“Tôi sẽ không giết cô, tôi không có thói quen động tay động chân với phụ nữ, nhưng tôi sẽ không để cô làm càng đâu, bây giờ ngoan ngoãn mà làm tròn bổn phận nếu không tôi sẽ lại tống cô vào tù tiếp, đặc biệt lần này đi sẽ lâu hơn đấy.”
Khẩu khí và ngữ điệu như đang đe dọa cô, Diệp Khuynh Xuyên không có gì là không làm được, cả người của cô như đóng băng sau câu đe dọa nhẹ nhàng vừa rồi, ánh mắt ấy thể hiện được sự tàn nhẫn và khẳng định được tố chất nói được làm được của anh, giống như có một linh cảm mách bảo bản thân rằng nếu cô không làm theo lời anh nhất định sẽ như những gì mà anh nói.
Đôi bàn tay nới lỏng ra, anh cũng lạnh nhạt quay lưng đi vào phòng tắm, cô ngồi khụy xuống sàn nhà gương mặt thất thần, anh đột nhiên nhớ điều gì đó liền đi trở ra.
“Thay quần áo đi, định mặc như vậy luôn à?”
Cô câm nín không để tâm đến anh, lúc này Diệp Khuynh Xuyên thấy cô không thèm để tâm đến những gì mình nói, anh cần phải để cho cô thấy được quyền lực của mình như thế nào, bước tới mạnh mẽ bế xốc cô lên mang vào trong phòng tắm, Liêu Ngữ Tịch hoảng loạn la hét.
“Tên điên, anh lại muốn sao đây hả?”
Anh không nói gì mà hành động, lấy vòi sen mở nước xịt thẳng vào người của cô, Liêu Ngữ Tịch đưa tay che lấy thân thể của mình, anh xoắn ống tay áo lên quỳ gối xuống bên cạnh bồn nước giúp cô cởi bỏ chiếc váy cưới nặng nề đó, cô đưa tay đánh vào người của anh để chống trả nhưng anh vẫn mặc kệ để cô đánh thỏa thích.
“Ngồi yên, cô mà quậy thì đừng trách tôi chơi cô ở đây.”
“Anh dám hả?”
Cra người cô lúc này ướt sũng, nước thấm vào bộ váy làm lộ ra nội y bên trong, cô xấu hổ che cơ thể mình lại, ánh mắt ghét bỏ.
“Vợ chồng với nhau, chuyện này trước sau gì chẳng làm, nếu cô muốn kích thích hơn thì làm ở đây.”
Ánh mắt trở nên gian xảo khẩu khí mang thêm chút bông đùa, cô liền ngoan ngoãn không cựa quậy nữa, anh lúc này cũng đứng dậy đi ra ngoài mở cửa nói lớn.
“Dì Khả, mang đến một bộ quần áo cho thiếu phu nhân.”
“Vâng ạ.”
Danh Sách Chương: