CHƯƠNG 1: NGHE NÓI TÌNH MỘT ĐÊM RẤT KÍCH THÍCH
Khách sạn Bán Sơn.
Gió lạnh giống như một bóng ma cuốn rèm cửa sổ bằng lụa mỏng lên và bay vào trong, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên trên người phụ nữ bên mép giường, phản chiếu gương mặt đang tươi cười có vẻ nghiền ngẫm.
Ánh mắt cô đáng sợ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên giường, theo ánh mắt cô, rượu đỏ trong tay tùy ý chảy xuống.
Nhìn rượu chậm rãi chảy ra giống như từng con rắn độc bò dọc trên da của người đàn ông, ánh mắt cô lạnh lùng lại có phần khát máu, trong lòng càng thêm hưng phấn.
Trước ngực của người đàn ông ướt đẫm một màu đỏ như máu, cảnh tượng đáng sợ còn kèm theo thành phần của phim kinh dị làm người ta thấy ớn lạnh.
Lâm Vũ Thiến, cô là người khống chế đoạn phim kinh dị này lại ẩn nấp trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng kèm theo vẻ kỳ lạ, bàn tay cầm cái ly rượu quá trắng, ngược lại cho người ta ảo giác như đang nhìn thấy xương trắng ởn vậy.
Theo giọt rượu cuối cùng nhỏ xuống, nụ cười trên khóe miệng của cô cũng cứng lại.
Cô ném ly rượu xuống, khinh bỉ liếc nhìn người đàn ông. Không ngờ bà chị tốt của cô ném ra loại đàn ông chỉ một ly đã đổ này mà không thấy xấu hổ à??
Lâm Vũ Thiến chỉnh lại quần áo rồi bình tĩnh ra khỏi phòng. Khi cô vừa định đóng cửa thì một gương mặt đàn ông quen thuộc đã xuất hiện ở trước mắt cô. Người đàn ông này không phải là Bạch Chấn Tiếu - người tình trong mộng của Lâm Kha Diệp sao??
Anh đẹp trai, cao lớn như một ngọn núi tạo thành một cái bóng trên mặt đất, trên gương mặt lộ ra chút uy nghiêm không có phép xâm phạm, sống mũi cao thẳng kết hợp với đôi môi mỏng lạnh lùng, là một người đàn ông cực kỳ giàu có lại quyến rũ.
Ánh mắt cô chợt sáng lên, đôi môi mọng đỏ cười lạnh. Nếu người cũng đã đưa tới cửa, cô không chơi thì thật có lỗi với chính mình.
Với khoảng cách mười bước, bóng dáng xinh đẹp của Lâm Vũ Thiến chợt tránh đi, nhanh chóng lấy một thỏi son trộn lẫn với thuốc mê nồng độ cao từ trong túi ra, thoa một lớp lên đôi môi mỏng, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kèm theo màu sắc cám dỗ lại tăng thêm một phần gợi cảm.
Cô thấy anh bước tới gần thì đúng lúc gân cổ họng kêu lên: "Anh rể, sao anh cũng tới khách sạn vậy? Không phải là anh ra ngoài ăn vụng sau lưng chị gái tôi đấy chứ?"
"Anh rể?"
Bạch Chấn Tiếu hơi nghi ngờ dừng lại, đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại nhìn người phụ nữ trước mắt trùng khớp với bóng dáng mơ hồ trong đầu. Cô là... em gái của Lâm Kha Diệp à?
Lâm Vũ Thiến ?
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, Lâm Vũ Thiến đầy vẻ phong tình đang dựa nghiêng vào bên cửa, gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp như được phủ thêm một tấm che mặt cám dỗ, ánh mắt quyến rũ, ngón tay dài nghịch một lọn tóc, đôi môi đầy đặn cùng màu đỏ gợi cảm lẳng lơ khiến người ta không thể rời mắt, còn làm cho cánh đàn ông tràn đầy hormone kích động muốn âu yếm, vuốt ve.
Đúng là một yêu tinh nhỏ!
Đôi môi mỏng của Bạch Chấn Tiếu cong lên cười, có phần hứng thú đi tới chỗ cô: “Sao cô cũng ở đây vậy?"
"Trong nhà quá buồn chán nên tôi đi ra ngoài tìm thú vui!" Trong mắt cô hiện lên chút giảo hoạt, ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai, lạnh lùng lại cương nghị, tay chậm rãi đặt lên cái mũi rất thẳng của anh: “Tôi nghe nói, muốn biết người đàn ông có ham muốn thế nào thì phải xem độ cao cái mũi của anh ta. Mũi anh rể cao lại thẳng như vậy, không biết... năng lực của anh mạnh tới mức nào nhỉ?"
Cô nói xong tay đã lướt xuống phần ngực rắn chắc của anh và chậm rãi di chuyển xuống, càng không an phận.
Bầu không khí ái muội kèm theo sự nóng bỏng, Lâm Vũ Thiến ngửi thấy được mùi rượu trên người anh, trong lòng càng cười tươi hơn.
Người đàn ông uống rượu sẽ càng dễ dụ dỗ hơn.
Bạch Chấn Tiếu nhìn yêu tinh nhỏ chủ động lao vào ngực mình, đôi mắt hoa đào như hồ nước hút người ta vào trong đó, vừa dính vào thì rất khó có thể tách ra được, xung quanh đều phảng phất mùi thơm quyến rũ của riêng cô. Ánh mắt anh nhìn tới trên đôi môi của cô, màu mắt chợt tối lại, đôi môi mỏng nhếch lên như đang cố kìm nén điều gì đó.
Cảm giác được biểu cảm của anh thay đổi, Lâm Vũ Thiến lớn mật từng bước di chuyển bàn tay ngọc thò vào quần lót của anh. Khi cô sắp chạm vào vùng đất mẫn cảm của anh, Bạch Chấn Tiếu lập tức giữ tay cô lại, ấn cô lên trên vách tường của hành lang, giọng nói trầm xuống lại hơi khàn khàn: “Lửa này… cũng không thể tùy tiện đốt lên được đâu."
Ánh mắt anh dính chặt vào đôi môi tuyệt đẹp của cô, cô cười một cách tự nhiên: “Nếu như… tôi càng muốn đốt thì sao?"
Con ngươi của Bạch Chấn Tiếu co lại, bàn tay giữ chặt lấy vòng eo của cô, theo cơ thể của hai người gần sát, anh càng có thể cảm nhận được đường cong tinh tế của cô.
Có lẽ là đêm quá khuya, trong lòng quá cô đơn, cảm xúc nào đó dâng trào, rung động làm trái tim người ta thấy ngứa ngáy.
"Anh chưa cưới tôi chưa gả, có gì mà không thể. Tôi nghe nói..." Lâm Vũ Thiến lớn mật nhón chân lên, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng, vuốt ve khóe miệng của anh: “Tình một đêm rất kích thích, anh rể… có hứng thú vui đùa một chút không?"
Lâm Vũ Thiến lớn mật khiêu khích đã kích thích ham muốn được chinh phục ở sâu trong lòng anh. Đôi mắt trầm lạnh của anh thoáng hiện lên ý cười: “Cô có đủ khả năng không?"
Lâm Vũ Thiến không nói, trực tiếp dùng hành động nói cho anh biết mình chơi được không?
Cảm giác mềm mại lại đầy đặn cùng mùi thơm phảng phất quanh đầu mũi làm Bạch Chấn Tiếu giữ chặt gáy cô. Khi anh muốn tiến thêm một bước thì tầm mắt lại trở nên mơ hồ, toàn thân dần dần không còn sức lực nữa.
Trong mắt Bạch Chấn Tiếu lóe lên ánh sáng sắc bén, bàn tay nắm lấy tóc cô và cắn răng nói: "Cô, cô đã làm gì với tôi?"
"Anh rể, đây chính là quà gặp mặt tôi tặng cho anh!" Trong đôi mắt đẹp của Lâm Vũ Thiến lóe lên vẻ giảo hoạt, cô vừa dứt lời, Bạch Chấn Tiếu đã ngất xỉu, dựa hẳn vào người cô.
Lâm Vũ Thiến nhướng mày đắc ý, kéo anh vào trong phòng và ném lên trên chiếc giường lớn, để cho anh ngủ ở bên cạnh người đàn ông đã chết ngất kia, sau đó...
Cô cởi nốt bộ quần áo cuối cùng trên người Bạch Chấn Tiếu , lộ ra cơ thể nam tính cường tráng gợi cảm. Lâm Vũ Thiến càng cười tươi hơn, kéo người đàn ông ở đầu giường bên kia qua, điều chỉnh tốt tư thế cho hai người ôm nhau, thỏa mãn nhìn “cảnh đẹp” động lòng người trên giường.
Cuối cùng, cô còn không quên lấy điện thoại di động ra, đôi môi cong lên mỉm cười chiến thắng nhìn màn hình, lấy “cảnh đẹp” trên giường lớn làm bối cảnh, ấn nút chụp ảnh.
Nhìn “kiệt tác” công phu của mình, tâm trạng Lâm Vũ Thiến càng thêm khoan khoái, phách lối huýt sáo rồi nghênh ngang rời đi.
...
Một giờ sau.
Cảnh sát nhận được tố cáo, phòng 1306 trong khách sạn Bán Sơn có hoạt động tụ tập mua bán mại dâm.
Cảnh sát hùng hùng hổ hổ đi tới khách sạn, sau khi lấy thẻ phòng từ chỗ lễ tân, để tránh đánh rắn động cỏ nên bọn họ quét thẻ mở cửa phòng xong liền xông thẳng vào phòng, phía sau dẫn theo một đám phóng viên, ai nấy đều cầm máy ảnh DSL và camera.
Bên trong gian phòng yên tĩnh lạ thường, cũng không thấy có hình ảnh tụ tập mua bán mại dâm hoang đường nào cả, nhưng trên mặt đất có áo sơ mi, quần, áo khoác nằm rải rác... Các loại quần áo vứt loạn trên mặt đất đã dẫn dắt ánh mắt của mọi người ở đây đồng loạt nhìn về phía chiếc giường lớn. Mọi người chỉ vừa liếc nhìn đã không hẹn mà đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
Trên giường lớn, Bạch Chấn Tiếu và một người đàn ông đang ôm nhau với tư thế ái muội, để lộ ra cơ ngực với đường cong thô ráp, làn da lúa mạch khỏe mạnh lại gợi cảm, nửa người phía dưới bị giấu ở dưới chăn càng làm cho người ta liên tưởng tới những điều mờ ám.
Mà người đàn bên cạnh ôm chặt lấy Bạch Chấn Tiếu ông, cả người đều cởi sạch chỉ còn lại có chiếc quần đùi, cái chân to đầy lông đen xì gác ngang lên trên người Bạch Chấn Tiếu , vẻ mặt hưởng thụ gối lên ngực anh.
Sự tương phản giữa đẹp và xấu, hình ảnh ái muội lại khẩu vị nặng như vậy, sống một đời có thể nhìn thấy 'cảnh đẹp' như vậy đúng là một cú sốc với hai tầng thị giác và nhịp tim!
Hóa ra CEO tập đoàn Hoàng Bạch ở thành phố Hiện bọn họ tự nhiên lại có sở thích như vậy!
Tin tức lớn mang tính bùng nổ khiến tất cả phóng viên đều cầm lấy 'ba mẹ áo cơm' của mình, như sói như hổ mà ngắm chuẩn hai người trên giường, chụp đủ mọi góc độ từ góc rộng tới cận cảnh đều không buông tha.
Thậm chí có phóng viên xì xào bàn tán: “Hay anh tới vén chăn lên, xem phía dưới Bạch Chấn Tiếu có mặc đồ hay không?"
"Thế sao anh không đi đi?"
"Tôi nhát gan mà. Anh đi đi, anh hi sinh nhỏ để cho mọi người được phúc lợi lớn."
"Tôi, tôi không dám..."
Ở thành phố Hiện , có người nào mà không biết Bạch Chấn Tiếu là "bàn tay đen” trong giới kinh doanh", lạnh lùng, thâm hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu bị anh để mắt tới thì không chừng bọn họ còn chẳng thể nhìn thấy được mặt trời ngày mai đấy.
Nếu không nhờ có cảnh sát mở đường, bọn họ làm sao dám lớn mật chụp ảnh, quay phim như thế chứ?
Cảnh sát đầy khí thế đột ngột xông vào lúc nửa đêm, xảy ra chuyện lớn như vậy thì không chỉ có phía khách sạn bị quấy nhiễu, sợ rằng sáng mai cả phòng phố Hoài đều cuốn lên một phong trào “đồng tính nam”...